Bạch Anh ngây ngô cười bất động.
Đại khái là một đầu của nàng đâm vào ngực Tống Hoài Anh, có chút hôn mê.
Ngay sau đó, Bạch Anh bị Tống Hoài Anh xách lên như một con gà, rồi vô tình ném ở một bên.
Lúc này Bạch Anh mới ý thức được, hiện tại không phải là thời cùng chủ nhân chơi giỡn, vẫn còn chuyện qua trọng phải làm.
Nàng vội vàng nhặt áo choàng lên rồi khoác vào, nói thẳng: “Tướng quân, ta là Bạch Anh, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi…”
Lời vừa nói ra, hơi thở hung thần quanh thân Tống Hoài Anh càng dày đặc, trực tiếp cắt ngang lời nàng: “Bạch Anh? Ồ, không biết là chữ “Anh” nào?”
Bạch Anh không nhận ra giọng nói của hắn tràn đầy sát khí, chỉ đáp một ngụm: “Chữ “Anh” của ta giống với chữ “Anh” trong tên Tống Hoài Anh của tướng quân.”
Tống Hoài Anh là tên của tướng quân, tên nàng là Bạch Anh, vốn chính là chữ “Anh” đó.
Trong mắt Tống Hoài Anh toát lên sát ý.
Hắn công cao hơn chủ, Hoàng đế không thể tuỳ ý động vào hắn, vậy mà lại cố ý tứ hôn làm hắn ghê tởm.
Người khác không biết, nhưng hắn lại hiểu rõ, Trường lăng hầu vốn chính là con chó trong tay Hoàng đế, để đích nữ của Trường Lăng hầu gả vào phủ tướng quân, làm gì có ý tốt gì?
Hổ trắng hắn nuôi tên là Bạch Anh, lúc trước hắn từng cứu con hổ này ở trong bầy sói, sau đó đặt tên là Bạch Anh, chính là chữ “Anh” trong tên của hắn.
Đối phương vậy mà điều tra cũng thật không ít.
Tống Hoài ANh hơi khom lưng, tới gần Bạch ANh, hai mắt híp lại như sao trời, sát khí tăng thêm mười phần: “Theo ta được biết, đích nữ Trường Lăng hầu tên là Bạch Khinh Âm, còn muốn dùng chữ “Anh” trong tên của ta… Ngươi, không xứng!”
Bạch Anh: “…”
Lúc trước là do chính miệng tướng quân nói thế, sao đến hiện tại lại nói nàng không xứng?
Bạch Anh còn chưa định thần lại, Tống Hoài Anh đã đứng thẳng thân thể rối phân phó nói: Người đâu! Đem nàng ta tới Thanh Trúc Viên, không được bước vào chính viện nửa bước."
Ngay lập tức có người mở cửa tiến vào, cưỡng bách muốn mang Bạch Anh ra ngoài.
Bạch Anh còn muốn nói gì đó, nhưng lại đột nhiên mất đi sức lực, thời khắc mấu chốt như vậy lại hôn mê bất tỉnh.
Nàng cũng không nghĩ lại kỹ, thân thể này thật sự ốm yếu bệnh tật, nàng liền chạy nhảy từ chỗ này đến chỗ khác như vật, dù cho vận mạng cao số cũng khó mà chống chọi được. nàng cũng không biết, nếu không phải trên ngực thường xuyên hiện lên vết tích, thì ma ốm như nàng đi vài bước đều sẽ khó khăn mệt nhọc, sao có thể chạy trốn nhanh như vậy được.
Chỉ là trước khi nàng ngất xỉu chỉ nghĩ rằng tại sao không cho nàng đến nhà chính, nhưng không cho thì nàng sẽ không đi sao?
Chẳng lẽ nàng không thể lén đi? nàng cũng có thể trèo tường bò cửa sổ… Nhưng chờ Bạch Anh tỉnh lại sau cơn hôn mê thì trời đã tối rồi.
Một ngày không ăn gì, đầu có chút choáng váng, cũng không biết có phải do đói hay không.
Nhưng đại khái nàng cũng không cảm thấy uỷ khuất chút nào.
Nàng đi đến cạnh cửa, phát hiện cửa phòng đã bị khoá, bọn họ đây là muốn nhốt nàng ở Thanh Trúc Viên mà.
Nhưng nàng cần phải đi gặp tướng quân.
Thời điểm bây giờ là ba năm trước, vậy có nghĩa là những chuyện giống như kiếp trước sẽ phát sinh, những tên phản đồ kia sẽ làm phản, tướng quân chết trận vẫn sẽ xảy ra.
Nàng sao có thể một lần nữa nhìn tướng quân rơi vào âm mưu mà chết trước mặt nàng.
Nàng nhất định phải nói cho tướng quân biết người đó chính là phản đồ.
Bạch Anh dùng sức gõ cửa: “Mở cửa.”
Không có ai đáp lại.
Nàng chính là mãnh hổ tướng quân nuôi lớn, một cánh cửa nhỏ bé sao có thể ngăn được nàng.
Nàng nâng một cái ghế to, dẫm lên đó rồi bò ra ngoài cửa sổ… Nhưng tại sao lại cao như vậy, nhưng Bạch Anh vốn không để ý mà tuỳ tiện nhảy xuống, rơi xuống đất đến mức cổ chân đau nhức, dù là vậy cũng không sao.
Nhưng hiện thực đã nhắc nhở nàng, hiện tại nàng không còn là hổ trắng uy vũ. Nhưng thôi bỏ đi, gặp tướng quân mới là quan trọng.
Bạch Anh khập khiễng tránh né thủ vệ phủ tướng quân, lén lút đi thẳng vào thư phòng của tướng quân.
Cửa thư phòng không đóng, nàng rất nhanh đã dễ dàng đi vào.
Tướng quân không ở đây, có điều đèn vẫn còn sáng, có nghĩa là chỉ trong chốc lát tướng quân sẽ trở về.
Bạch Anh quan sát thư phòng một chút, chạy đến bàn làm việc mà tướng quân hay xử lý công văn ngồi xổm xuống mà chờ tướng quân trở về. Thời điểm nàng vẫn còn là hổ trắng, thích nhất là dựa vào chân bàn, ghé đầu vào chân tướng quân, nhìn tướng quân chăm chú làm việc.
Bên kia, Tống Hoài Anh nghe thuộc hạ báo cáo.
“Tướng quân, nàng ta đi vào thư phòng.”
“Muốn thăm dò mật tin sao?”
“Không… Không có, nàng ta chỉ ngồi xổm dưới bàn, toàn thân bất động…”
“…”