Chu Nhị Lang xem qua một hồi thì vô cùng hài lòng. Hôm nay hoàng đế triệu hắn vào Nam Thư Phòng, nhân cơ hội hắn mang theo vật này, tâu rằng:
“Bệ hạ, thần từ nhỏ lớn lên ở phương Nam, mỗi năm mùa đông cũng chỉ lạnh trong chốc lát, không kéo dài lâu nên vẫn chịu được. Đến kinh thành mới biết thế nào gọi là lạnh buốt. Thần nghĩ bệ hạ ngày ngày phê duyệt tấu chương, tay tất nhiên sẽ lạnh, nên thần đã suy tính mà làm ra đôi bao tay chống rét, kính dâng bệ hạ.”
Lời Chu Nhị Lang nói tự nhiên, chân thành mà khéo léo: vừa bày tỏ sự quan tâm đến hoàng đế, vừa không quá mức tâng bốc.
Nếu dịch lời ấy theo nghĩa trần trụi thì chính là: “Bệ hạ, trong triều quan viên người phương Nam chiếm quá nửa, chỉ có mình thần nghĩ được bệ hạ mùa đông tay lạnh.”
Đổi là người khác nghe thì chưa chắc đã nghĩ nhiều, nhưng Vĩnh Hòa Đế thì tất nhiên sẽ nghĩ như vậy. Chu Nhị Lang hiểu rõ tính đa nghi, ích kỷ của hoàng đế, nên cố ý nói khéo để lấy lòng.
Quả nhiên, Vĩnh Hòa Đế rất hưởng thụ sự quan tâm này, lập tức cười lớn, sai người nhanh chóng dâng bao tay lên.
Đến khi nhìn thấy vật thật, dù là người lạnh lùng như Vĩnh Hòa Đế cũng có chút cảm động.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play