Lần này, trừ Chu Cẩm Ngọc ra thì cả nhà đều thấy đáng giá! Dù có phải bán sắt đập nồi để đổi cũng đáng.
Nhưng vị ngự y tới cửa lần này không phải để kiếm tiền, đơn giản là nể mặt Chu Phượng Thanh, thay Đoan Vương ra tay, sao có thể nhận tiền? Chỉ nói Vương gia nhân từ, thương trẻ như con mình. Vương gia trước kia cũng từng mắc bệnh suyễn, chịu khổ không ít. Nay nghe Thắng ca nhi ở phủ Hạ nói Ngọc ca nhi cũng bệnh, không nỡ để đứa bé nhỏ như vậy chịu tội, nên tiện tay giúp một chút, coi như làm việc thiện.
Người Chu gia vốn thật thà, sao có thể vô duyên vô cớ chiếm đại tiện nghi của Vương gia? Nhất là ân tình lớn như thế này! Người ta giàu có là chuyện của họ, nhưng nhận không công thì không yên tâm. Vì vậy cả nhà đều muốn đưa lễ đáp tạ, nhưng đều bị Chu Nhị Lang ngăn lại.
Trong nhà không hiểu quy củ, nhưng hắn thì không thể không hiểu. Đoan Vương làm gì thiếu chút tiền này, nếu cứ miễn cưỡng đưa, trái lại hóa thành “rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không biết tốt xấu.”
Chu Nhị Lang đích thân tiễn ngự y ra tới tận cửa lớn, chắp tay hành lễ trịnh trọng:
“Làm phiền Chương ngự y chuyển lời tới Đoan Vương, đại ân đại đức này, Chu Phượng Thanh nhất định không dám quên.”
Nhìn theo ngự y đi xa, Chu Nhị Lang rốt cuộc không kìm nổi cảm xúc trong lòng, xoay người đóng sập cửa lớn, dựa người vào cánh cửa, nhắm mắt, hít sâu, lông mi run rẩy, lồng ngực phập phồng để lộ nỗi kích động trong lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play