Giang Tiểu Phàm đang chăm chú nhìn dòng nước lọc chảy xuống, thì bỗng nghe thấy ở cách đó không xa vang lên tiếng động. Cậu tranh thủ ngẩng đầu lên, liền nghe được từ bên kia truyền đến những tiếng kêu thảm thiết:

“A!!!”

“Đừng, đừng ăn ta… A a a!”

“Cút ngay! Cút ngay! Đừng lại gần đây!”

Một con mãng xà màu vàng khổng lồ đang tấn công nhóm người vừa mới chui vào trong hang đá. Động tác của nó thô bạo, tàn nhẫn, vài người bị nó siết chặt cổ đến gãy nát. Vốn dĩ có 29 người chạy tán loạn khắp nơi, giờ phút này rõ ràng đã thiếu mất mấy người.

Trong đầu Giang Tiểu Phàm chợt nhớ đến câu chuyện sư phụ từng kể cho cậu: … Con đại xà ấy toàn thân phủ vảy vàng, cái đầu khổng lồ, miệng há ra để lộ những chiếc nanh sắc bén, lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào. Khi cắn người, nó chỉ cần một cú mổ mạnh vào cổ, máu sẽ phun trào như suối. Muốn khống chế loài mãng xà vàng này, cần phải thổi lên “thanh âm thần dụ ”.

Trước mắt hắn, con mãng xà kia quả thật giống y như trong lời kể của sư phụ. Mỗi lần nó ngoạm một người, máu liền phụt ra tung tóe.

Cậu vội vàng cầm lấy gáo nước bằng vỏ cây, uống một ngụm nước vừa lọc xong, rồi dùng tay khép môi lại, khẽ thổi ra một làn hơi âm.

Mọi người lúc này đều đang liều mạng bỏ chạy, chỉ có mình Giang Tiểu Phàm vẫn đứng cạnh vũng nước, ngón trỏ và ngón giữa kẹp nhẹ môi dưới, thổi ra một tiếng âm mơ hồ.

Chỉ một lúc sau, con mãng xà hung bạo bỗng quay đầu bò về phía hang đá. Những người còn sống sót mặt mày trắng bệch, liều mạng chạy thật xa, mãi tới khi đứng ở khoảng cách rất xa hang đá mới dám dừng lại.

“Rắn không chịu được lâu dưới ánh mặt trời, nó sẽ không trụ nổi. Xem ra chúng ta không thể vào trong hang, ở ngoài này còn an toàn hơn.”

Nhìn thấy mãng xà chui lại vào hang, một người đàn ông trung niên vừa thoát chết ngồi bệt xuống đất, vẫn chưa hết sợ hãi, lẩm bẩm phân tích.

Ông ta cho rằng con mãng xà kia vì không chịu nổi ánh nắng chiếu rọi nên mới chịu bỏ cuộc mà quay lại hang nghỉ ngơi.

“Tôi từng làm chiến lược rồi, nhưng hoàn toàn vô ích. Lần trước có 50 người tiến vào nơi này thì không hề có mãng xà, lần trước nữa cũng giống vậy. Rõ ràng chiến lược không dùng được.” Một thanh niên gầy gò lên tiếng, giọng vẫn run run.

“Tôi cũng chưa bao giờ tin vào mấy bản chiến lược đó, tôi biết căn bản chẳng giúp được gì. Mỗi lần bị ném vào đây, ai cũng gặp nguy hiểm khác nhau, nếu không thì quyền cư trú đã chẳng khó giành đến thế.” Một gã đàn ông mập mạp nghẹn ngào: “Thật sự quá đáng sợ, tôi… tôi suýt nữa bị nó cắn chết rồi.”

“Còn lại bao nhiêu người?” Người đàn ông trung niên đảo mắt nhìn quanh, gương mặt hốt hoảng.

“Mười… mười tám người.” Thanh niên gầy đếm đi đếm lại, tình cảnh máu me khủng khiếp khiến hắn suýt không thốt nổi thành lời.

Trước khi bước vào đây, họ đã biết nơi này rất nguy hiểm. Nhưng lúc đó ai cũng ôm trong lòng sự ngạo nghễ, nghĩ rằng nếu những kẻ từng thành công giành được quyền cư trú ở tinh cầu Tái Hãn Á còn làm được, thì tại sao bọn họ lại không?

Chính vì niềm tin ấy, họ mới chẳng ngại mà bước vào mảnh đất hoang cằn cỗi này, tham gia trò chơi sinh tồn.

Thế nhưng khi thật sự đứng trong nơi này, khi đối diện trực tiếp với tử vong, họ mới thấm thía được sự khủng khiếp của vùng đất hoang. Giờ đây, nhiều người bắt đầu có ý muốn bỏ cuộc.

Có kẻ còn trực tiếp ngồi sụp xuống đất khóc lóc, gào thét rằng không muốn tham gia nữa, muốn quay về.

Lúc này, có người chú ý tới Giang Tiểu Phàm vẫn ngồi cạnh vũng nước. Nhìn cậu tiếp tục cúi đầu, cẩn thận hứng nước sạch vào miếng vải lọc, dáng vẻ nhàn nhã hoàn toàn đối lập với sự chật vật thảm hại của bọn họ.

Trong phòng livestream, khán giả cảm thấy cậu đúng là gặp vận cứt chó. Không chui vào hang đá, lại còn đứng xa con xà nhất, nên mới không bị liên lụy. Nếu không thì làm gì có chuyện hắn ngồi thong dong “nghịch nước” như vậy?

【 Thằng nhóc này đúng là may mắn. Ban đầu mị còn cược hắn sẽ là người chết đầu tiên, ai ngờ giờ vẫn sống nhăn. 】

【 Tôi chỉ thấy hắn máu lạnh. Vừa rồi mãng xà xuất hiện, hắn có thèm nghĩ tới chuyện cứu giúp ai đâu? Vẫn đứng đó nhìn, còn sợ tới mức cắn tay nữa chứ. Loại người này chắc chắn chẳng sống được tới cuối cùng! 】

【 Lầu trên thánh mẫu vừa thôi. Nếu đổi là anh, thử xem lúc đó anh chạy hay cứu người? Xin lỗi nhé, đây là trò chơi sinh tồn, không phải tiểu thuyết hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa đâu. 】

【 Chuẩn đấy! Đặt vào em thì em cũng chạy, tuyệt đối không lao lên cứu đâu! 】

Giang Tiểu Phàm thì không hề biết những kẻ khác nhìn cậu “lọc nước” lại nghĩ thành đang “nghịch nước”. Cậu cũng chẳng hay biết việc mình vừa thổi “thanh âm thần dụ” đẩy lùi mãng xà đã bị khán giả diễn giải thành… “sợ quá cắn tay”.

Cậu nhìn chăm chú vào từng giọt nước sạch nhỏ xuống, liếm liếm đôi môi khô nứt rồi bưng gáo vỏ cây uống ngụm thứ hai.

Ngay cạnh đó, một thanh niên gầy gò không nhịn được hỏi:
“Cậu… không sợ sao?” Trong tình cảnh nguy hiểm như thế này, mà cậu vẫn có thể an nhiên ngồi đây “nghịch nước”? Người này rốt cuộc nghĩ gì vậy?

Giang Tiểu Phàm ngẩng đầu liếc hắn:
“Sợ chứ.”
Một con xà to như vậy, cậu đúng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Hồi nghe sư phụ kể chuyện về mãng xà vàng, cậu đã sợ tới run người rồi. Giờ chính mắt chứng kiến thì lại càng khiếp hãi.

Nhưng cứ thế này thì không ổn. Ban đêm con rắn chắc chắn sẽ lại ra ngoài, đến lúc đó cậu sẽ không thể nào ngủ được, còn có khi gặp ác mộng.

Giang Tiểu Phàm nghiêm mặt nhìn về phía hang đá, trong lòng hạ quyết tâm.

Cậu cẩn thận vắt khô miếng vải lọc, nhét vào túi, chuẩn bị giữ lại để dùng lần sau. Sau đó nhặt một hòn đá, bắt đầu khuấy động bùn đất bên vũng nước.

Bùn ngấm nước rất mềm nhão, chỉ một lát sau cậu đã đào được một nắm đất sét nhỏ.

Nhìn nắm đất trong tay, cậu ngừng lại, rồi dùng cả hai tay bắt đầu vo nặn.

Mọi người thấy thế thì trợn mắt: thôi rồi lượm ơi, đúng là thằng ngốc. Ngoài “nghịch nước” thì giờ hắn lại chuyển sang “chơi bùn”.

Khán giả trong phòng livestream cũng sững sờ trước hành động này, rồi thi nhau mắng “ngốc”, lần lượt rời khỏi phòng cậu để chạy sang xem các luồng khác.

【 May mà hắn đang ở vùng đất hoang, xem livestream này không cần tốn Hoa tệ. Chứ nếu ở vùng cát vàng thì anh đây lãng phí tiền mất rồi. Nguy hiểm thế này mà hắn hết nghịch nước lại chơi bùn, thôi khỏi xem, anh đây qua kênh khác. 】

【 Mị cũng chịu thua. Không muốn phí thời gian xem tên ngốc này bị rắn nuốt đâu. 】

【 Trước đó hắn còn định phá hỏng cây tín hiệu, tôi đã thấy hắn có bệnh rồi. Giờ thì đúng là bệnh nặng thật. Ban tổ chức sao lại ném người như hắn vào trò chơi? Thôi, tôi cũng out. 】

【 Tôi muốn xem cảnh họ nỗ lực sinh tồn, chứ đâu phải coi thằng ngốc nghịch bùn nghịch nước! Chim cút đây! 】

……

Người xem trong phòng livestream của Giang Tiểu Phàm càng lúc càng ít, cuối cùng chẳng còn lấy một ai. Nghĩa là lúc này, góc nhìn livestream của cậu hoàn toàn không có khán giả. Tất cả đều bỏ sang xem mười bảy người còn lại.

Giang Tiểu Phàm tiếp tục nhào nặn, chẳng mấy chốc đã vo ra được một người đất cỡ bàn tay, đầu tròn trịa, thân người mập mạp, tay chân cũng ngắn cũn.

“Điều kiện hạn chế, chỉ làm được thế này thôi.” cậu lẩm bẩm.

Đặt người đất nhỏ sang một bên, cậu lại nhặt thêm bùn tiếp tục nặn.

Thanh niên gầy gò ban nãy giờ đã dần trấn tĩnh sau nỗi sợ rắn, thấy cậu nặn tượng đất nghiêm túc thì tò mò lại gần:
“Trong lúc này mà cậu còn tâm trạng nặn tượng đất à?”

Giang Tiểu Phàm vừa nhào bùn vừa đáp:
“Tâm trạng tôi cũng bình thường. Chỉ có hơi đói một chút, ảnh hưởng tới tâm trạng thôi, nhưng không ảnh hưởng tới việc nặn tượng.”

Thanh niên gầy: … Anh đây hỏi tâm trạng cậu là thế nào, có phải hỏi việc cậu có rảnh để nặn đất không đâu?

Người này… đầu óc hình như có vấn đề.

Trong lòng hắn thầm nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt không nói. Đứng xem Giang Tiểu Phàm một lúc, hắn thấy đối phương nặn ra một thanh kiếm, rồi nhét vào tay người đất nhỏ, còn dặn:
“Cầm chắc nhé, đừng để rơi.”

Thanh niên gầy: … Haizz, nhóc con cậu cũng thật biết chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play