Giang Tiểu Phàm tỉnh dậy vì đói. Cậu ôm bụng, đưa mắt nhìn quanh — ngoài mảnh đất hoang khô nứt và vài thân cây cằn cỗi, không còn lấy một bóng dáng sinh vật nào.

Cậu đã ở thế giới này nửa tháng. Ở thế giới trước kia, cậu chỉ là một người lao động phổ thông: ban ngày đi làm công việc tạp vụ, buổi tối thì bày quán vỉa hè, bán tượng đất do chính tay mình nặn.

Đó là nghề mà sư phụ truyền lại, dặn dò hắn nhất định phải nặn cho tốt, tuyệt đối không được bỏ phế. Lúc ấy, cậu cũng không hiểu nghề này có ích gì, còn nghĩ sư phụ mình chỉ là một “thần tượng ảo”  chuyên lừa gạt người chơi, nên chẳng mấy bận tâm.

Mãi đến khi đi làm với mức lương quá thấp, cậu mới nhận ra tay nghề nặn tượng đất này hoàn toàn có thể trở thành nghề phụ kiếm thêm thu nhập. Một bức tượng đất, sau khi nặn xong tô thêm hoa văn màu, có thể bán được mười lăm tệ. Một buổi tối hắn bán ít nhất mười cái, thu nhập còn cao hơn cả công việc chính.

Về sau việc này bị sư phụ phát hiện. Ông nổi giận, hung hăng trừng phạt cậu , rồi cắt ngón tay cậu để máu thấm lên tượng đất. Điều kỳ lạ xảy ra — bức tượng sống lại!

Khi ấy cậu mới biết máu mình không giống người thường. Tượng đất do cậu nặn ra, kết hợp với máu của chính cậu, sẽ càng thêm phi thường. Sư phụ cũng không phải kẻ lừa đảo vớ vẩn, mà rất có thể là một cao nhân ẩn thế.

Sau khi thấy được năng lực này, sư phụ bắt đầu bồi dưỡng cậu làm sao để phát huy ưu thế của mình, nặn tượng thế nào, dùng máu ra sao. Cứ thế, ba năm trôi qua, Giang Tiểu Phàm đã luyện được tay nghề điêu luyện, đạt đến cảnh giới “lô hỏa thuần thanh”.

Nhưng cậu vẫn hoang mang ở thế kỷ 21 hiện đại, năng lực kỳ quái này thì có ích gì? Ai ngờ, một ngày nọ cậu bỗng đổi thân thể, đổi không gian, từ một thanh niên 25 tuổi biến thành thiếu niên 18 tuổi.

Chỉ là thân thể mới này dinh dưỡng kém cỏi, gầy yếu đến mức không giống thiếu niên 18. Trước mắt là khung cảnh lạ lẫm, đất khô nứt, chẳng thấy cây xanh hay nhà cửa, chỉ toàn bùn đất và đá. Cậu không biết vì sao lại tới đây, cũng chẳng rõ đây là nơi nào.

Ngày đầu tiên mở mắt, cậu nằm dưới một gốc cây khô. Bốn phía không có chỗ chắn gió, gió lạnh rít gào táp vào thân thể gầy yếu, lạnh buốt thấu xương. Trong đầu cậu có ký ức của nguyên chủ, nhưng lại chẳng dùng được gì, bởi nguyên chủ vốn đã mất trí nhớ — ngay cả mình là ai cũng không biết, huống hồ gì những chuyện khác.

Suy nghĩ quay về hiện tại, Giang Tiểu Phàm cảm thấy thân thể mềm nhũn, mặt nóng bừng.

“Sốt sao?” Cậu nhíu mày.

Ngẩng đầu nhìn mảnh đất cằn cỗi vô biên, ngay cả cỏ dại cũng không mọc, chứ đừng nói dược liệu trị bệnh. Muốn tìm nước uống cũng là chuyện xa xỉ.

Cậu vịn thân cây khô đứng lên, liếm đôi môi khô nứt, loạng choạng đi khắp nơi. Sau một hồi lang thang, cậu bất ngờ phát hiện ra… một cái cây!

……

【Hỡi các anh em, tôi rốt cuộc cũng vào được “Vùng Cằn Cỗi”! Lần này có bao nhiêu người tham gia vậy?】
【Trả lời lầu trên, lần này có 30 người.】
【Tôi nhớ lần trước là 50 người, sao lần này ít thế?】
【Bình thường thôi, mỗi lần số lượng người rơi xuống Vùng Cằn Cỗi khác nhau, không cố định.】
【Mới mở màn 30 người, không biết cuối cùng còn lại bao nhiêu. Không rõ lần này có Sinh Tồn Giả nào đủ mạnh để tôi bỏ tiền bảo hộ không.】
【Hy vọng ta có thể gặp được một Sinh Tồn Giả giống Nam Dữ, người từng bảo hộ một kẻ từ Vùng Cằn Cỗi đến khi trở nên giàu có, ở một nơi phong phú. Nghe nói anh ấy chỉ bỏ ra 800 triệu Hoa tệ mà được hồi báo 200 tỷ! Thật cmn quá sung sướng.】
【Aaaaa, Nam Dữ chính là nam thần của mị! Ánh mắt chọn người quá độc! May mà mị từng theo anh ấy bảo hộ, được không ít lợi ích. Chỉ tiếc mị nghèo, không có nhiều vốn như Nam Dữ.】
【Tôi cũng tham gia, nhưng tôi chỉ bảo hộ người ta từ chỗ ốc đảo, chứ không phải từ Vùng Cằn Cỗi nên lợi ích nhận được ít hơn.】
【Cái này còn tùy vận khí thôi, chẳng ai biết ngay từ đầu ai mạnh ai yếu. Nhỡ bảo hộ sai, tiền ném vào coi như mất trắng.】
【Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! Mau xem!】

Trong một phòng livestream ít người theo dõi, một khán giả bỗng thốt lên:

【Đậu xanh rau má! Hắn đang làm gì thế!!!】

Trên màn hình, người kia nhìn thấy rõ ràng một thiếu niên gầy yếu — chính là Giang Tiểu Phàm.

……

Giang Tiểu Phàm vốn không biết mình đang ở trên một tinh cầu bị lưu đày, chỉ cảm thấy nơi này quá hoang vắng, tìm thức ăn còn khó. Nhưng may mắn thay, hôm nay cậu lại tìm được một cái cây.

Trong lòng thầm nghĩ: “Kỳ lạ, mình đã đi quanh khu vực này không biết bao nhiêu lần, rõ ràng không hề thấy cây này, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ trước đó mình chưa từng bước đến khu này?”

Nhìn kỹ, cậu nhận ra loài cây này mình từng thấy ở thế giới trước. Nhưng loài cây ấy vốn chỉ sinh trưởng trong rừng rậm, tuyệt đối không thể mọc trên vùng đất cằn khô nứt nẻ thế này.

Ấy vậy mà trước mắt, cây kia lại xanh tốt, lá cành sum sê, thân cây mạnh mẽ — quan trọng hơn, nó có… nước!

Bởi vì trên cây có thể hứng được nước.

Ở vùng đất toàn bùn và đá, cái gì cũng không có, muốn có nước để trữ là chuyện cực khó.

Giang Tiểu Phàm lục từ cái túi rách tả tơi trên người ra một thứ duy nhất còn sót lại: một ống hút thô kệch, vừa đủ để hứng nước.

Nhặt một hòn đá, cậu mài cho bén nhọn, rồi khắc một vết trên thân cây, cạy vỏ ra thành khe nhỏ, nhét ống hút vào cố định.

Xong xuôi, cậu ngồi xếp bằng xuống đất, há miệng hướng về đầu ống hút, chờ dòng nước chảy ra.

……

【Hắn làm gì thế!!! Đó là… Cây Tín Hiệu a a a a! Hắn dám phá hủy cây tín hiệu do Ban Tổ Chức thả xuống!!! Nếu tín hiệu bị hỏng, chẳng lẽ chúng ta mất hết sóng sao?!】
【Tên ngu này ở đâu chui ra vậy? Ngay cả Cây Tín Hiệu cũng dám đụng vào? Đúng là ngu hết thuốc chữa!】
【Không đúng, nhìn kỹ kìa, hắn đang nhét ống hút vào thân cây… hắn muốn làm gì vậy?】
【Mặc kệ hắn làm gì, tôi chỉ lo tín hiệu bị cắt đứt thôi!】
【Oh shit, chờ mãi mới tới mùa phát sóng Sinh Tồn, đừng có phá hỏng tín hiệu của tôiii! Ai lại ném một thằng ngu như vậy vào đây chứ! Cả cây tín hiệu mà cũng không biết】
【Chuyện gì thế? Ta đang xem video Sinh Tồn Giả khác, ai động vào Cây Tín Hiệu rồi?】
【Xem ngay camera của tuyển thủ số 18! Hắn điên rồi!】

Phòng livestream xôn xao, mọi người sợ “thằng ngu” Giang Tiểu Phàm phá hỏng Cây Tín Hiệu, khiến buổi phát sóng Sinh Tồn bị gián đoạn.

Nhưng ngay sau đó, màn hình bỗng yên lặng.

Chỉ thấy Giang Tiểu Phàm há miệng, từng giọt nước trong suốt từ ống hút nhỏ xuống môi hắn. Dù rất chậm, nhưng đối với cậu, đó là vô cùng quý giá.

Rốt cuộc, cậu cũng có nước uống.

Tích tụ chậm rãi, từng ngụm từng ngụm, cậu nuốt xuống, cảm giác thỏa mãn khó tả. Uống liền năm lần, cậu mới rút ống hút, dán vỏ cây lại.

“Có cây này, mấy ngày tới không sợ khát nữa.” Cậu thầm nghĩ.

……

【Cho nên… Cây Tín Hiệu là cây thật? Còn có thể dẫn nước uống?】
【Không biết, mị chưa từng thử loại nước này, không rõ mùi vị ra sao. Chỉ biết cách lấy nước như thế này mị mới thấy lần đầu. Năm khu vực khác thì chẳng cần, chỉ có Vùng Cằn Cỗi mới thiếu nước.】
【Đúng, Vùng Cằn Cỗi cũng có nước, chỉ khó tìm. Hơn nữa, nếu may mắn được khán giả bảo hộ, họ có thể bỏ tiền mua nước cho. Đâu cần khổ cực như thế này.】
【Tên nhóc này dám lấy nước từ Cây Tín Hiệu, gan lớn thật!】
【Ờmmm… có ai nghĩ tới việc bảo hộ tuyển thủ số 18 không?】
【Tôi đã xem qua rồi, 29 người khác ai cũng cao to, chỉ riêng số 18 gầy trơ xương, chắc chẳng sống được bao lâu. Tôi không muốn lãng phí tiền.】
【Vậy thôi, để tôi quan sát thêm đã.】

……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play