Giang Tiểu Phàm không biết tất cả việc mình đang làm đều bị không ít người theo dõi. Sau khi cẩn thận buộc chặt ống nước trong suốt, cậu ôm lấy thân cây mà leo lên, định thử xem nếu lên đến ngọn thì có thể nhìn được bao xa.

Cây này cao chừng bốn mét, leo đến ngọn, quả nhiên Giang Tiểu Phàm đã thở hồng hộc. Thân thể này quá gầy yếu, ngay cả việc trèo cây cũng khó khăn đến vậy.

Ôm lấy thân cây nghỉ ngơi một lát, cậu mới bắt đầu quan sát xung quanh. Nửa tháng qua, cậu vẫn chưa có dịp nhìn rõ ràng toàn cảnh nơi này.

Đứng ở độ cao như vậy, cuối cùng cậu cũng thấy rõ sự khắc nghiệt của vùng đất mình đang ở.

Mặt đất nứt toác, cây khô trải rộng khắp nơi, thoạt nhìn chẳng có lấy dấu hiệu sinh vật sống nào. Nhưng Giang Tiểu Phàm vẫn từ tiếng gió rít gào nghe ra được mùi vị nguy hiểm.

Sau những thân cây khô kia, hoặc trong những hang đá, dường như đang ẩn giấu nguy hiểm không thể đoán trước.

Có lẽ do đứng ở chỗ cao, cậu bất ngờ trông thấy một vũng nước tụ lại nơi chỗ trũng. Nước nhìn rất đục, nhưng ở cái nơi khắc nghiệt này, tìm được nước đã là may mắn rồi.

Mơ hồ, Giang Tiểu Phàm còn thấy có bóng người.

— Ở đây… còn có người khác sao?

Trong lòng dấy lên kinh ngạc, cậu nhìn chằm chằm bên kia một lúc lâu rồi mới tụt xuống.

Tuy cách đó không xa có nhiều hang đá, trông như có thể tránh gió và giữ ấm, nhưng suốt nửa tháng nay, cậu chưa từng bước vào bất kỳ hang nào.

Sư phụ từng dặn: trong hoàn cảnh hoang dã ác liệt thế này, hang động thường nguy hiểm hơn cả bên ngoài. Trừ khi bất đắc dĩ, tuyệt đối không được vào.

Sư phụ nói chẳng bao giờ sai, nên cậu luôn khắc ghi trong lòng.

Sau khi tụt xuống, Giang Tiểu Phàm ngồi nghỉ dưới tán cây. Vô thức sờ tay xuống đất, cậu phát hiện trên tay có mùi lạ. Đưa lên mũi ngửi thử, gương mặt lập tức lộ ra vẻ ghê tởm.

Đây là… nước dãi rắn!?

Dừng khoảng chừng là 2 giây….có rắn!?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, toàn thân cậu liền cảnh giác. Đảo mắt nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã nhận ra vài dấu vết kỳ lạ: nền đất nứt khô như bị vật gì quét ngang qua, bùn vỡ bị hất lệch khỏi vị trí.

Theo dấu vết đi được một đoạn, nó càng ngày càng rõ ràng. Ở chỗ đất khô nứt thì dấu không dễ thấy, nhưng sang vùng đất xốp phủ bụi tro, vết trườn hiện ra rất rõ, còn xiêu vẹo kéo dài.

— Một con rắn lớn đến vậy sao!?

Giang Tiểu Phàm nhìn về hướng vết trườn biến mất, rồi lại ngước nhìn mặt trời, trầm ngâm giây lát, cuối cùng quyết định đi về phía vũng nước vừa thấy.

Không biết đi bao lâu, vẫn chưa thấy nước đâu. Lau mồ hôi trên trán, cậu nhìn con đường mênh mông trước mặt, không ngờ từ trên cây trông có vẻ gần, nhưng đi thì xa không tưởng.

— Không ổn, đi không nổi.

Tìm một chỗ ngồi nghỉ, cậu tiện tay nhặt một mảnh vỏ cây, thấy hình dáng như chiếc gáo. Giang Tiểu Phàm cất vào ngực áo, nhẫn nhịn cơn khát, nghỉ một lúc rồi tiếp tục đi.

Đi thêm khoảng mười lăm phút, cuối cùng cậu cũng đến được vũng nước đã thấy từ trên cao. Nhưng giờ đây, nơi ấy đã tụ tập không ít người.

Đếm sơ sơ có đến 29 người, gần như ai nấy đều quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mũi dơ bẩn.

Trong lòng cậu càng thêm kỳ lạ. Suốt nửa tháng nay không gặp bóng người, hôm nay lại xuất hiện đông như vậy. Không hiểu họ đến đây làm gì.

Lúc này, họ vây quanh vũng nước. Có kẻ còn trực tiếp vốc thứ nước đục ngầu kia mà uống ừng ực. Giang Tiểu Phàm nhíu mày, nhìn mà thấy khó chịu.

Có người chú ý đến cậu, buột miệng:
— Ba mươi người rồi, không biết còn ai nữa không?

Một gã trung niên lôi thôi tiếp lời:
— Lần trước có năm mươi, nghe nói ở đây bị loại bỏ mất bốn mươi tám.

— Tàn khốc thật.

— Ai chẳng muốn giành quyền cư trú trên hành tinh Tái Hãn Á, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta. Dù tàn khốc vẫn phải thử.

— Mặc kệ thêm mấy người, bên kia có hang đá, đi thôi.

Có kẻ đi đầu, những người khác uống xong nước liền nối đuôi theo, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mình Giang Tiểu Phàm đứng đó.

Cậu nhìn xuống vũng nước đục, trong đầu lặp lại mấy từ vừa nghe:

“48 người” — “50 người” — “bị loại” — “tinh cầu gì đó” — “quyền cư trú”.

Phần số thì hiểu, “bị loại” cũng rõ nghĩa. Nhưng mấy chữ phía sau, dù tách ra hay ghép lại, cậu đều không hiểu nổi.

— Bị loại khỏi cái gì cơ?

Không nghĩ ra được, cậu lắc đầu, thôi không rối trí nữa. Ngẩng lên thì phát hiện mọi người đều đã đi vào hang.

Cậu bèn cất tiếng nhắc:
— Trong hang động nguy hiểm lắm!

Người đi sau cùng nghe vậy liền cười đáp:
— Ở đây chỗ nào chẳng nguy hiểm? Vùng đất cằn cỗi vốn là nơi chết chóc, ở đâu cũng vậy thôi. Vào hang ít nhất còn tránh được gió.

Giang Tiểu Phàm còn định nói tiếp, nhưng họ đã vội vàng đi mất, chẳng ai để tâm đến lời cậu.

Thu ánh mắt lại, cậu quay sang vũng nước. Giờ cậu thực sự khát, rất muốn uống, nhưng tuyệt đối không thể uống bừa như vậy.

Đi vòng quanh tìm kiếm, cậu nhặt thêm được một mảnh vỏ cây và vài tảng đá. Ngồi xuống bên vũng, cậu đặt mảnh vỏ cây hình gáo ban nãy lên đất, rồi nhìn xuống bộ quần áo rách rưới trên người.

Mười mấy giây sau, cậu xé tay áo vốn đã sờn rách, gấp hai lớp, trải lên hai tảng đá, để treo lơ lửng ở giữa. Sau đó chèn đá cố định hai bên, bên dưới đặt chiếc gáo vỏ cây.

Trong khi làm, Giang Tiểu Phàm vừa hồi tưởng những gì sư phụ từng dạy. Cậu lấy một mảnh vỏ cây khác, múc nước, rót lên tay áo. Nước nhanh chóng thấm ướt lớp vải. Cậu lại múc thêm đổ tiếp.

Đến lần thứ hai, vải đã thấm bão hòa, nước bắt đầu nhỏ xuống.

Cậu nghiêng người, quan sát dòng nước rỉ qua lớp vải rơi xuống gáo. Thấy nước trong hơn nhiều so với vũng ban đầu, cậu mỉm cười thì thầm:
— Sư phụ quả nhiên không gạt mình.

……

【 Hắn đang làm cái gì vậy? Ai hiểu thì giải thích đi. 】
【 Nhìn không ra, chẳng hiểu hắn định làm gì. 】
【 Tôi thấy hắn có bệnh. Người ta đều chạy vào hang trốn, hắn lại ngồi đây nghịch nước. Vừa rồi còn thấy đại xà, chắc hắn là đứa đầu tiên bị ăn thôi. 】
【 Người trên kia chắc lần đầu xem livestream? Không biết trong hang còn nguy hiểm hơn ngoài sao? Ở ngoài còn thấy rõ, có gì lạ lập tức phát hiện, chứ trong hang thì không kịp chạy đâu. Tôi cảm thấy hắn chọn ở ngoài là an toàn hơn. 】
【 Nhưng mị thật sự muốn biết, hắn đang làm gì thế? 】
【 Có phải đang lọc nước không? Tôi từng đọc trong sách, ngày xưa có cách sinh tồn dã ngoại như vậy, dùng cát để lọc. Nhưng hắn lại dùng vải, không rõ có hiệu quả không. 】
【 Ha ha, quần áo hắn vốn đã bẩn, lọc xong chắc còn dơ hơn! Đúng là não úng nước! 】
【 Nhưng nhìn cũng có vẻ sạch hơn chút, chắc vẫn hơn mấy người uống trực tiếp. 】
【 Đệch! Bên kia có đánh nhau rồi! Nhanh! Ta muốn chuyển phòng livestream!!! 】

Bình luận ấy vừa xuất hiện, lượng người xem trong phòng livestream của Giang Tiểu Phàm liền giảm mạnh. Dù sao, khán giả đến đây là để tìm cảm giác kích thích, chứ không phải nhìn cậu ngồi lọc nước.

Người còn ở lại chỉ là muốn xem rốt cuộc “thằng ngu” này đang định làm gì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play