Trầm Cơ mặt không biểu tình nhìn nó. Những phản ứng thường thấy như chân mềm nhũn, rùng mình, mồ hôi lạnh, cậu đều đã trải qua không ít nhưng tất cả đều vô ích.
Bất kể thứ đang tiến lại gần ba mét trước mặt, thứ ngậm trong miệng kia là thật hay giả, tất cả đều vô nghĩa.
Con chồn khổng lồ ha ha cười, giọng the thé kêu lên:
“Trầm Cơ! Trầm Cơ! Trầm Cơ! Trầm Cơ!”
Nó như thể chỉ chấp nhất vào một sự đáp lại, không ngừng gọi tên cậu. Âm thanh ngày một bén nhọn, dồn dập, như ánh hoàng hôn nhuộm thêm một lớp máu đỏ tươi, chấn động đến mức màng tai Trầm Cơ đau nhói, ngay cả thái dương cũng giật liên hồi.
Trên người cậu, sợi “hỏa long quấn eo” kia như sống lại, quấn chặt không buông, nơi vuốt ve thì vừa đau vừa nóng, cổ như bị một đôi tay bóp nghẹt, hô hấp trở nên khó khăn.
【 Trầm Cơ, tối nay ăn gì? 】
Hệ thống mèo linh hoạt nhảy ra từ bậu cửa, nghiêng đầu nhìn cậu đang đứng bất động nơi cửa phòng chứa củi:
【 Sao cậu cứ đứng đó vậy? Không lạnh à? 】
Con chồn nhe răng cười: “Ngươi nhìn ta đi! Nhìn ta này! Trầm Cơ! Nhìn ta đi!”
Cái miệng đầy máu mở rộng, gần như nuốt trọn cả cái đầu Trầm Cơ. Chỉ cần khép lại một cái thì cậu sẽ biến thành từng mảnh vụn. Tầm nhìn đã hoàn toàn bị sắc đỏ thịt máu trong khoang miệng nuốt lấy, mùi tanh hôi xộc đến nôn mửa, cậu gần như không khống chế được mà muốn lùi về sau.
Không thể lùi.
Bản năng nói cho cậu biết điều đó.
“Nhìn thấy” là một điểm mấu chốt. Nó nói cậu thấy nó, vậy tại sao vẫn chưa cắn xuống? Nó… đang chờ một sự xác nhận.
Lùi lại, tức là xác nhận.
Thịt máu run rẩy một chút, từ khe hở ngoài kia len vào một luồng không khí mới mẻ, cứu lấy chóp mũi Trầm Cơ.
Cậu siết chặt sợi dây thừng trong tay, bình thản nói: “Tôi làm cho cậu hai món ăn nhé?”
Hệ thống mèo khịt khịt:【 Cậu xào bắp cải cho chó ăn nó còn chê. 】
Trầm Cơ khựng lại, trong miệng tràn mùi máu nói: “Lại đây.”
【 Cậu định treo tui lên đánh chứ gì? Đừng có mơ. 】
Hệ thống mèo dứt khoát nằm dài trên bậu cửa chính, bỗng ngạc nhiên kêu lên:
【 Cậu đang làm gì vậy?! Nhịp tim nhảy lên 160 rồi! 】
Trầm Cơ dừng vài nhịp thở, bỗng bật cười nhẹ: “Không sao đâu, tối ăn lẩu tự sôi nhé, cho cậu hai gói thịt bò viên…”
Nói xong, Trầm Cơ sải bước đi ra ngoài. Trong khoảnh khắc ấy, con hung thú khổng lồ liền tan biến như khói, ánh tà dương lại lần nữa rơi xuống mí mắt cậu, phảng phất như chính cậu cũng ngâm mình trong máu. Hệ thống mèo không hiểu sao bỗng rùng mình, cảnh giác nhìn theo hướng Trầm Cơ đi.
Tim cậu vừa rồi lại tăng thêm mười nhịp, nếu không phải số liệu cho thấy tim cậu không có bệnh, thì giờ nó đã gọi 120 rồi. Nhưng dù vậy, nó vẫn lo sợ Trầm Cơ sẽ ngã gục vì tim đập quá mạnh.
Trầm Cơ đi đến bên nó, cúi người ôm lên. Lòng bàn tay lạnh toát mồ hôi khiến Hệ thống mèo thấy bất thường, vừa định hỏi thì cậu đã xoa xoa đầu nó và khẽ nói:
“Ăn xong thì đi ngủ.”
Hệ thống mèo đáp:【 Cậu uống trước hai viên thuốc đi, đừng để mai nặng hơn. 】
Trầm Cơ dừng lại: “Được.”
Cậu chuẩn bị cơm tối cho Hệ thống mèo, bản thân cũng ăn theo vài miếng. Dù không có khẩu vị nhưng cậu vẫn cố ăn như ngày thường đến tám phần no, rồi nằm xuống giường.
Hệ thống mèo nằm trên đùi cậu, cái đuôi khẽ quẫy như ngủ say. Thực ra nó có thể trực tiếp kết nối internet, chẳng cần điện thoại ngoài để lướt web.
Trầm Cơ vuốt vòng tay ông nội để lại trên cổ tay, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy từ ngăn tủ ra chiếc hộp gỗ, cẩn thận lật xem từng món bên trong.
Tổng cộng có bốn thứ. Vòng tay thì đang đeo, cái linh bằng đồng từng thấy ông nội dùng để gọi hồn. Một tấm mộc bài trống trơn không khắc gì. Cậu lặng lẽ, rồi mở quyển sách nhỏ còn lại.
Chữ viết bằng bút lông rất nhỏ, dù đã mấy chục năm nhưng vẫn rõ ràng, trang giấy không ngả vàng mà lại có lớp sáng nhu nhuận. Trầm Cơ chạm ngón tay lên, thoáng hoảng hốt nghĩ, đây hẳn không phải giấy… mà là da.
Da động vật.
Nội dung ghi chép lộn xộn, như nhật ký ông nội tùy tay viết:
“Hồng y, không có việc gì thì tránh.”
“Yêu quái tinh nghịch, đau đầu.”
“Đầu lưỡi có huyết chí dương, có thể trừ tà.”
Đọc đến dòng này, Trầm Cơ chợt nhớ tới cơn mộng quỷ dị vừa rồi. Cái mộng đó quá mức đáng sợ, dù đã trải qua nhiều giấc mộng thần quái, nhưng giấc này vẫn đặc biệt in sâu. Trong mơ, cậu cắn đầu lưỡi khiến con chồn lùi một bước nhỏ, nên vừa rồi cậu cũng làm như thế.
Liếm vết thương trong miệng vẫn còn đau, cậu xác định biện pháp này hữu hiệu.
Cậu lật tiếp xuống, có nhiều câu không đầu không đuôi: như “hồng y, không có việc gì thì tránh”, vậy “hồng y” chỉ cái gì? Tại sao phải tránh? “Không có việc gì” nghĩa là sao? Hoàn toàn không đầu mối.
Chắc hẳn cũng là một loại tinh quái nào đó.
Nếu ông nội nói phải tránh thì cậu sẽ ghi nhớ. Sau này gặp loại tương tự thì tránh đi.
Phần còn lại đa phần là tiểu kỹ xảo: “ngũ cốc có dương khí, có thể trừ tà”, “muối trừ tà”, “đường có thể làm vui thần quỷ”… hầu hết đều thiên về tránh, đuổi, xoa dịu, còn trực tiếp diệt trừ thì gần như không có.
Trầm Cơ hơi ngẫm nghĩ: Xem ra ngày tháng của ông nội cũng chẳng dễ dàng gì, chẳng khác nào người ta đi làm 996 còn phải nịnh sếp, ông làm thầy cúng mà cũng phải nịnh thần linh quỷ quái.
Vậy cậu… có nên thử một lần không?
Trầm Cơ không cho rằng vừa rồi là ảo giác. Nhờ có hệ thống mèo, nửa năm qua cậu đã làm vô số lần kiểm tra toàn thân ở bệnh viện, đặc biệt là khoa tâm thần và khoa thần kinh đều làm đủ cả, bảo hiểm y tế dùng sạch sẽ. Nếu thật có bệnh thì đã phát hiện từ lâu, đâu đến mức vừa lên núi đã phát tác.
Nếu cảnh tượng đó là ảo giác, thì tuyệt đối không phải bệnh tâm thần thông thường.
Đột nhiên một cái đầu mèo thò vào tầm mắt cậu, quyển sổ trên tay bị ép chặt dưới thân con mèo mập ú. Hệ thống mèo trừng đôi mắt vàng to không chớp, nhìn chằm chằm cậu:
【 Trầm Cơ Trầm Cơ, sao cậu nhìn cái gì mà nghiêm túc thế? 】
“Nhật ký trừ tà.” Trầm Cơ định rút tay về nhưng bị nó đè chặt, rất nhanh liền bỏ cuộc. Hệ thống mèo kêu một tiếng ngọt ngào, sau đó lăn một vòng để lộ cái bụng tròn ủm, ngửa đầu nhìn cậu, lông bụng xù lên, mềm mại như biển cả lăn sóng.
Trầm Cơ: “……”
Hệ thống mèo lại cất tiếng meo meo mềm nhũn, thấy cậu vẫn bất động thì nó bỗng hung hăng quát:
【 Sao cậu còn chưa xoa tui! Trên mạng nói loài người đều mê chết vì mấy con mèo con như tui đấy! 】
Trầm Cơ lạnh nhạt: “Có khả năng là tay tôi bị cậu đè rồi nên không xoa được không?”
Hệ thống mèo lập tức nhấc bổng cái chân to như đùi gà, để cậu rút tay ra. Trầm Cơ đặt tay lên bụng nó xoa xoa, lớp mỡ đầy đặn theo bàn tay lắc lư, cảm giác phải nói là tuyệt vời. —— Nếu không phải hệ thống mèo không phải mèo thật thì cậu hẳn cũng nghĩ đến chuyện bắt nó giảm cân.
Mới xoa được mấy cái, hệ thống mèo liền nhảy dựng, vèo một cái đã nhảy lên bậu cửa sổ, không cho sờ nữa.
Nhìn dáng vẻ thì chắc lại bắt đầu lướt mạng rồi.
Trầm Cơ hơi tiếc nuối thở dài, kéo chăn lên. Hệ thống mèo quá mải mê nên chẳng thèm liếc cậu một cái, cậu cũng không nói gì thêm, chỉ mở cửa bước ra ngoài.
Gió đêm trên núi lạnh buốt, vừa bước một bước, Trầm Cơ đã nghe thấy tiếng cười quái dị quen thuộc. Tiếng gọi “Trầm Cơ, Trầm Cơ” vang lên mơ hồ bên tai, khi thì phía sau, khi thì bên cạnh, như thể có ai đang vỗ vai cậu, lúc lại như có bàn tay muốn kéo chân cậu.
Cậu cố kìm nén thôi thúc muốn quay đầu hay cúi xuống, tiếp tục đi về phía nhà kho. Cậu lấy ra ít kẹo, vì biết nơi này điện chưa kéo tới nên cậu đã chuẩn bị nhiều đồ ăn vặt.
Theo sổ tay của ông nội, cậu có thể đặt kẹo trước cửa phòng chất củi. Đây chính là nơi cậu gặp con chồn, đặt kẹo ở đó coi như một kiểu cống phẩm, lấy lòng nó để nó đừng dọa dẫm nữa.
Trong chính điện, ánh nến leo lét. Khi đi ngang, Trầm Cơ khẽ chắp tay vái trước tượng thần loang lổ, rồi rẽ sang phải đến nhà kho. Dưới mái hiên, ánh trăng chiếu xuống người cậu, cậu nhìn chằm chằm khoảng sân hoang lạnh.
Lá cây chưa quét, gió thổi xào xạc rải đầy đất.
Bóng cây lay động, vặn vẹo như yêu quái.
“Chi chi ——!”
Một tiếng kêu bén nhọn xé tan yên tĩnh. Trầm Cơ nhìn sang, thấy con chồn ban ngày lại xuất hiện, đứng trên đống củi, thẳng lăng lăng nhìn cậu. Ánh trăng kéo dài bóng nó ra, khổng lồ đến mức muốn nuốt người.
Trầm Cơ lùi một bước, mắt vẫn không rời cái bóng kia.
“Chi chi ——!” Con chồn múa vuốt, cái bóng trên tường cư nhiên tiến thêm hai bước. Bóng mở miệng rộng, treo lơ lửng trên đầu Trầm Cơ, chỉ cần cậu bước sai thì cái miệng đầy răng nanh kia sẽ ngoạm xuống.
Trầm Cơ mỉm cười, đặt viên kẹo trên bậc thang rồi lùi thêm một bước.
Cái bóng bất động.
Tiếng cười dữ tợn vang vọng.
Lại có tiếng hát lẩm nhẩm truyền đến:
“Nhà có con gái —— mười tám tuổi ——!”
“Dung nhan tươi đẹp —— sắp xuất giá ——!”
“Người người tranh giành —— người người tranh giành ——!”
Trầm Cơ chỉ vào bậc thang, bỏ thêm mấy viên kẹo. Bài hát không dừng, thậm chí càng lúc càng gần, như thể ngay bên tai, hơi lạnh phả qua khiến vành tai cậu tê rát.
Cậu nặn ra nụ cười vừa hoảng vừa nịnh nọt, bùm một tiếng quỳ xuống bên kẹo:
“Ông Hoàng à, ngài đừng hù tôi, tôi mới về đây nên trong tay chẳng có gì tốt, kẹo này là đặc sản trong thành, quý lắm hiếm lắm, ngài cứ hưởng thụ đi!”
“Ngày mai tôi nhất định xuống núi, mua rượu thịt kính ngài!”
“Ông nội tôi thì ngài cũng biết rồi, nghèo rớt mồng tơi, vừa chết chẳng để lại gì, chi bằng rượu thịt còn thật lòng hơn!”
Bóng chồn vẫn bất động, nhưng Trầm Cơ cảm thấy nó dao động.
Cậu tiếp tục nói: “Chỉ cần ngài tha cho tôi lần này, sau này tôi sẽ cung phụng ngài, con cháu tôi cũng cung phụng ngài, bốn mùa lễ tiết không quên cúng ngài. Ông Hoàng à, ngài chịu chứ?”
Con chồn nhìn chằm chằm Trầm Cơ, vuốt vuốt một cái.
Trầm Cơ lập tức cười lấy lòng:
“Nếu không ngài thử kẹo trước đi? Thấy ngon thì nói chuyện tiếp?”
Chồn bước xuống đống củi, chậm rãi tiến về bậc thang. Trầm Cơ quỳ bên cạnh, dáng vẻ như muốn chạy mà không dám chạy, đáng thương vô cùng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy:
“Ngài cứ thử đi, kẹo này ngọt lắm! Không dám gạt ngài! Tôi đâu dám gạt ngài!”
Chồn rốt cuộc cúi đầu chọn kẹo. Đúng lúc ấy, tay Trầm Cơ giơ lên, một luồng ánh sáng xanh xé rách bóng đêm, con chồn kêu thảm thiết, ngã lăn ra đất, bất động.
Trầm Cơ cầm trong tay gậy điện cao thế, bình tĩnh nhìn nó. —— Về quê thì tất nhiên phải chuẩn bị chút đồ phòng thân, núi rừng không thiếu dã thú.
Gậy điện này cậu còn tự sửa, điện áp tối đa lên đến một vạn vôn, ngay cả hổ cũng tê liệt chứ huống chi là một con chồn.
Nghĩ đến chuyện con chồn có thể biến lớn đến hai mét, cậu càng quyết tâm cho nó “cảm nhận” một phen phú cường, dân chủ văn minh và hài hòa.
Con chồn run rẩy một trận, rồi hoàn toàn bất động.
Trầm Cơ lôi ra một cuộn dây nhựa đỏ mua online, tính toán xem làm thế nào để trói con chồn lại.
……
Trong chính điện, trên bàn thờ loang lổ, một bình kẹo đầy ắp lấp lánh dưới ánh trăng.