“Aa…” Trầm Cơ bò dậy từ trên giường, thân thể lảo đảo, hệ thống mèo ngồi xổm trên người cậu với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn xuống. Trầm Cơ theo bản năng hỏi: “Sao vậy?”
Hệ thống mèo dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi mà nhìn cậu: 【cậu phát sốt rồi.】
Thể chất Trầm Cơ đúng là kém đến không chịu nổi! Hôm qua cũng chẳng bận rộn gì, thời tiết lại không quá nóng, mồ hôi cũng chẳng đổ bao nhiêu, thế nào hôm nay lại lên cơn sốt?
Trầm Cơ đưa tay sờ xuống mông, quả nhiên thấy nóng hừng hực, xem ra thật sự phát sốt.
May mà cậu trước đó mang theo không ít thuốc dùng hằng ngày. Lục trong hòm thuốc tìm ra vài viên uống, vì chỉ là sốt nhẹ nên chỉ cảm thấy hơi choáng đầu. Cậu híp mắt nhìn tin nhắn giao hàng trên di động, nói với hệ thống mèo: “Chiều nay có mấy đơn chuyển phát nhanh tới, nếu lát nữa tôi còn ngủ thì cậu giúp tôi nghe điện thoại nhé.”
Hệ thống mèo phẫn nộ vẫy móng vuốt: 【cậu coi tui là cái gì chứ?!】
Trầm Cơ cười: “Hệ thống vĩ đại và toàn năng, đến điện thoại cũng biết nghe.”
Hệ thống mèo: 【……?】
Trầm Cơ yếu ớt nói được một lần, hệ thống mèo quyết định đại từ đại bi mà đồng ý, múa may béo móng vuốt rồi dừng lại ngay chóp mũi Trầm Cơ: 【được rồi được rồi, cậu cứ ngủ đi, tui lo hết. Bảo đảm lúc cậu tỉnh dậy mọi việc đều xong xuôi!】
Ngón tay trắng thon của thanh niên xoa xoa vành tai con mèo, khóe môi cong lên dịu dàng, gương mặt tinh xảo tràn đầy ý cười.
Hệ thống mèo lập tức nổi đoàng một tiếng, dùng cái đầu tròn tông mạnh vào mặt cậu, khiến mũi Trầm Cơ đỏ bừng, còn hung dữ nói: 【đừng tưởng tui không nghe thấy trong lòng cậu nghĩ tui chỉ biết làm mỗi chuyện này! Trầm Cơ, tui thiêu chết cậu bây giờ!】
Trầm Cơ bật cười ngã ra giường, hệ thống mèo nhìn dáng vẻ ấy lại không nhịn được giơ chân giẫm một cái lên ngực cậu. Trầm Cơ hít ngược một hơi lạnh, kêu một tiếng rồi cuộn tròn trên giường như con tôm, hệ thống mèo hừ xong thì vẫy đuôi bỏ đi.
Nó vừa đi thì Trầm Cơ lại lim dim ngủ tiếp, nhưng lần sau tỉnh dậy thì là vì đói. Cậu với lấy di động nhìn, đã 12 giờ trưa.
Pin vẫn còn ổn. Dù miếu Sơn Quân chưa có điện nhưng cậu cũng mang mấy cục sạc dự phòng, chắc còn cầm cự được một thời gian. Nội tuần này điện lực cũng sẽ kéo đường dây lên. Cậu còn mua sẵn một cái máy phát điện chạy xăng nhỏ, giá rẻ thôi, có hai ngàn tệ. Hôm nay là có thể giao tới, thế thì cái nồi điện cũng có thể dùng, nấu mì gói, cháo hay hấp vài món đồ ăn vặt cũng không thành vấn đề.
Nhiệt độ trên trán hình như còn cao hơn lúc mới ngủ dậy. Trầm Cơ ra mồ hôi đầm đìa, theo bản năng đi vào phòng tắm, dùng túi giữ nhiệt pha chút nước ấm, vắt khăn lau người. Vừa cúi xuống soi gương thì…
Động tác tay cậu khựng lại. Trầm Cơ vô cảm nhìn vào gương một lúc lâu, rồi dùng khăn lau mặt kính, xác nhận không phải gương bị mờ.
Áo ngủ bị vén lên, bên hông xuất hiện những vệt đỏ uốn lượn nối liền với những vết hằn trên cổ. Cậu nhìn chằm chằm một hồi, rồi xoay người. Sau lưng cũng phủ kín vệt đỏ, kéo dài liên miên. Trầm Cơ kéo quần xuống thấp một chút, vết đỏ ấy chạy dọc theo hông rồi biến mất ở phần xương cụt.
Hình như tối qua cậu mơ thấy ác mộng, bị rắn hay dây leo gì đó quấn chặt quanh người.
Trầm Cơ kéo quần lại, rửa khăn treo lên, lúc bước ra thì hệ thống mèo vừa khệnh khạng chui vào. Nó ngẩng đầu nhìn cậu, có chút bất an: 【có hai đơn chuyển phát nhanh tới rồi… Cậu có thể nhanh lên không? Nhân loại các cậu thật phiền! Sao ai cũng cứ phải đụng chạm tui vậy hả!】
Trầm Cơ cười: “Sờ cậu vài cái không tính là đụng chạm.”
Hệ thống mèo bất mãn hừ một tiếng, nhảy lên giường oán giận: 【nếu nhân viên giao hàng sờ tới sờ lui cậu rồi còn muốn sờ thêm nữa thì hy vọng lúc đó cậu cũng nói câu này.】
Trầm Cơ nằm lại trong chăn, nhắm mắt, một lúc sau lẩm bẩm: “… Nghĩ lại cũng hơi kích thích nhỉ?”
Lông trên người hệ thống mèo đều dựng đứng: 【tui xử cậu luôn giờ!】
Đột nhiên nó nheo mắt nhìn, cảnh giác hỏi: 【hả? Trên người cậu sao thế kia?】
Nó dán mắt vào cổ áo hở của Trầm Cơ, thấy mấy vệt đỏ kéo dài xuống ngực, liền căng thẳng bò rạp xuống: 【cái gì vậy trời? Tui dám chắc hôm qua không có côn trùng hay rắn gì bò lên giường cả!】
Dù Trầm Cơ hay cãi bướng, miệng tiện và thích lươn lẹo, nhưng nó vẫn rất coi trọng cậu – ký chủ mà nó phải cực khổ chọn lựa. Thật vất vả lắm Trầm Cơ mới chịu trở lại cái nơi chim không thèm ị này để làm nhiệm vụ, nó tuyệt đối không thể để cậu chết lãng xẹt vì rắn cắn hay độc trùng chích!
Hệ thống mèo kiên quyết không thừa nhận rằng, có một phần nhỏ nguyên nhân là do nó vẫn còn lưu luyến cái khoảng thời gian được Trầm Cơ mang đi dạo khắp nhân gian đô thị phồn hoa ăn đủ loại mỹ thực.
Trầm Cơ tháo nút áo cho nó xem kỹ. Hệ thống mèo thấy vết đỏ quỷ dị ấy, hít ngược một hơi lạnh: 【… Cậu không phải đã chọc phải cái gì kỳ lạ rồi đấy chứ?!】
Trầm Cơ thò tay ôm nó vào lòng, tức giận vò nắn cái đầu tròn: “Sao cậu còn mê tín hơn cả tôi vậy? Thật sự là sản phẩm công nghệ cao đó hả?”
Nói xong, cậu đưa điện thoại cho hệ thống mèo xem, chỉ thấy trên màn hình hiện lên nội dung: Phát ban mụn nước dạng dải, bệnh viêm da cấp tính, còn gọi là “dời sang sườn”, “hỏa long quấn eo”... Biểu hiện cụ thể là…
【… À.】 Hệ thống mèo xấu hổ im re.
Đúng là cuống quá quên mất có thể tra bệnh trong kho dữ liệu.
Cũng tại Trầm Cơ trước kia cứ động tí lại chạy vào miếu thắp hương, tìm đại sư xem bệnh trừ tà, nó bị cậu làm cho nhuộm mùi mê tín rồi!
Trầm Cơ nhìn hệ thống mèo chôn đầu trong ngực mình giả chết, nhịn không được xoa xoa bộ lông mềm mượt trên lưng nó. Thật lòng mà nói, nuôi một con thú cưng biết nói chuyện lại còn tự lo được cho mình thì đúng là một chuyện rất vui.
Nếu hệ thống mèo mà biết cậu về quê tu sửa miếu chỉ để thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé của nó thì chắc tức đến hộc máu.
“Ọc ~” Bụng Trầm Cơ réo một tiếng, hệ thống mèo ngẩng đầu lên khỏi ngực cậu, buông một câu “ngươi chờ” rồi phóng ra ngoài.
Trầm Cơ chắp tay trước ngực làm động tác cảm ơn. Chẳng bao lâu, lẩu tự làm nóng đã được đưa đến trước mặt cậu. Đại khái là vì suy nghĩ cậu đang bệnh, hôm nay khẩu vị thanh đạm cà chua. Ăn xong thì cậu lại ngủ tiếp. Khi tỉnh dậy vào khoảng ba bốn giờ chiều, cảm giác cả người đã khá hơn nhiều.
Tuy vẫn còn hơi choáng nhưng đã có thể hoạt động được.
Cậu vào chính điện, cung kính dâng hương mới, thay đồ cúng khác, châm ba nén nhang, miệng lẩm bẩm: “Ông Sơn Quân tha thứ, hôm nay con bệnh nên thật sự bò không dậy nổi nên đến trễ, mong ngài xá tội.”
“Ông Sơn Quân từ bi độ lượng, uy phong tám hướng, dáng vẻ đường đường, trầm tĩnh siêu phàm… Nhất định sẽ thông cảm cho con. Đợi khỏe lại thì con sẽ lau chùi tượng thần, bù thêm hương khói…”
Hệ thống mèo ngồi trên đệm hương bồ, nghe Trầm Cơ tâng bốc sơn quân đến nở hoa, nó ngẩng đầu nhìn tượng thần đã loang lổ, khuôn mặt mơ hồ, thậm chí bong tróc lộ ra vẻ có chút đáng sợ như nhân vật phản diện trong phim kinh dị, liền âm thầm thắc mắc không biết Trầm Cơ lấy đâu ra lời khen như thế.
Trầm Cơ không bận tâm suy nghĩ của nó, chỉ cần nói xong liền chỉnh tề dập đầu ba cái, cắm nhang vào lư, còn đặt thêm một gói hoa tử trên bàn thờ để biểu thị thành ý.
Có lẽ vì khi nhỏ từng sống trong miếu vài năm, nên cậu tin “chuyện ma quỷ có thể không tin nhưng tuyệt đối không thể bất kính”. Trước thần linh, những gì hứa phải làm được, cho nên cậu chỉ nói “chờ khỏe lại” chứ không phải “ngày mai”.
Bái xong, Trầm Cơ quay sang xem mấy thùng hàng chuyển phát, thấy đều đã được mở gọn gàng, giấy hộp xếp qua một bên. Cậu khen hệ thống mèo một câu —— không uổng công trước đây bỏ tâm sức dạy nó.
Hệ thống mèo hất đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Có lẽ do đã ngủ hơn nửa ngày nên Trầm Cơ chỉ thấy người hơi uể oải, liền lấy chổi ra quét lá rụng và cành khô trước miếu. Cũng coi như vừa vận động vừa làm việc. Quét xong một lúc thì mặt trời đã ngả về sau núi, ánh chiều nhuộm đỏ rực. Cậu ngồi tựa vào lan đá, chống chổi ngắm hoàng hôn.
Trên cổ tay cậu, chiếc vòng tay xâu bằng chất liệu gì đó lắc nhẹ theo từng cử động. Ánh mắt Trầm Cơ lại bị hút về phía bụi nấm trắng nhỏ dưới gốc cây bạch quả trăm năm —— chắc là nấm dại mọc sau cơn mưa.
Cậu tò mò đoán mò xem có phải là nấm gà tùng hay bạch la dù. Nhưng còn nhỏ quá, khó phân biệt. Thôi thì… đến lúc đó cho hệ thống mèo ăn thử trước, dù sao nó không phải carbon, ăn xong cũng không chết được. Thế là Trầm Cơ vui vẻ quyết định vậy.
Cậu trở vào lấy dây thừng và cái ky, định gom lá khô lại. Vừa ra tới sân thì bỗng khựng lại ngay cửa —— hình như có thứ gì vừa vụt qua, nhanh đến mức không thấy rõ.
Không lẽ là chuột?
Cậu nhíu mày, trong nhà có không ít đồ ăn nên nếu chuột quấy phá thì phiền toái. Nhưng vẫn quyết định dọn dẹp trước đã.
Đúng lúc bước ra cửa, lại một bóng đen thoáng qua trước mặt.
Trầm Cơ ngẩn người, vô thức quay đầu theo, còn chưa kịp thấy rõ thì đã nghe một tiếng kêu chói tai: “Chít chít ——!”
Ngay chỗ lá cây vừa quét sạch, có một con chồn lông vàng xỉn đứng thẳng như người, mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu, lông quanh mõm lại ánh trắng bệnh hoạn.
Chỉ trong chớp mắt, Trầm Cơ thấy lạnh buốt từ lòng bàn chân lan khắp người.
“Chít ——!” Con chồn nhe răng cười quái dị. Nụ cười ấy… y hệt trong ác mộng đêm qua!
Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất đảo lộn. Khi cậu mở mắt ra thì trước mặt đã là một con chồn cao bằng hai người, cúi đầu nhìn thẳng vào cậu. Nụ cười quỷ dị kia vẫn nguyên vẹn, miệng nó mấp máy, cất ra một điệu hát nửa như khóc nửa như cười:
“Nhà có con gái —— mười tám tuổi ——”
“Hương sắc tuyệt trần —— sắp xuất giá ——”
“Bách gia hạ u —— bách gia hạ ——”
Nó cười khanh khách, nghiêng đầu, đôi mắt to chiếm trọn tầm nhìn Trầm Cơ rồi cất giọng trong trẻo như trẻ con:
“Trầm Cơ!”