【 Trầm Cơ, cậu bắt cái gì vậy? 】 Hệ thống mèo thấy rõ Trầm Cơ đang xách một con chuột đồng bị trói gô, lập tức từ tò mò biến thành ghét bỏ: 【 Eo ơi, bẩn quá! Sao cậu còn bó con quái vật này lại?! Mau xử nó đi chứ! Đừng nói với tui là cậu tính cho tui chơi nha! Tui mới không thèm chơi cái đồ dơ dáy này đâu! 】
Thật ra là một hệ thống, hệ thống mèo vốn đối xử bình đẳng với sinh vật địa cầu, chẳng có thích ghét gì. Nhưng từ lúc đi theo Trầm Cơ tháng thứ ba, trong nhà chẳng biết từ đâu chui ra một con chuột gặm đồ ăn vặt của nó, cắn vụn đồ chơi nhỏ của nó, còn chui vào bình rau ngâm mà Trầm Cơ cực khổ mới mua được, từ đó mèo hệ thống liền thề cả đời này ghét cay ghét đắng loài chuột!
Bình rau ngâm đó là hàng tự làm của người địa phương, vừa chua vừa ngọt lại còn cay, giòn tan thơm mát, giải ngấy mở vị, nhiều lần bán cháy hàng nên không thể đặt online, chỉ có thể chạy tới cửa tiệm xếp hàng mới mua được. Biết Trầm Cơ là cái dạng xin nghỉ một ngày cũng khó hơn đi giết cả nhà ông chủ cực khổ thế nào mới mua được không?!
Nó còn chưa ăn được mấy miếng thì đã bị con chuột ăn sạch bách —— thật ra nếu muốn ăn cũng không sao, nó là hệ thống thì đâu sợ dơ. Nhưng Trầm Cơ nói nếu nó dám ăn thì cậu sẽ dám ném nó ra ngoài cửa, để sau này đi lang thang dưới lầu như mèo hoang, trừ khi bất đắc dĩ thì khỏi mong được cậu cho vào nhà. Thế nên nó đành rưng rưng từ bỏ.
“Là thứ bẩn thỉu.” Trầm Cơ cười đầy ẩn ý: “Không cho cậu chơi.”
Cậu xách theo con chồn đi ra miếu Sơn Quân, hệ thống mèo lon ton theo sau, trong lòng đầy tò mò không biết cậu định làm gì. Chỉ thấy Trầm Cơ lôi ra cuộn dây nhựa đỏ mới mua, dựa theo sổ tay của ông nội, trải thành một vòng tròn trên đất, rồi rắc nếp cùng muối lên bốn góc —— nghe nói như vậy là thành một vòng vây.
Có dùng được hay không thì cũng chẳng sao, cậu có cả vạn vôn trong tay, thứ gì dám đến thì cứ thử, lần sau còn dám mò tới thì càng tốt, không sợ không bắt được.
Mà đừng nói, cuộn dây nhựa này cũng bền lắm, cột chặt con chồn xong vẫn còn thừa kha khá, quay đầu lại mua thêm hai cuộn nữa cũng được.
Trầm Cơ lại dựng vài cành cây thành một cái giá ba chân, đặt ngay trong vòng đỏ, treo con chồn lên rồi cúi xuống bế hệ thống mèo: “Đi thôi, về ngủ.”
Chồn kêu “chi oa” ầm ĩ, Trầm Cơ không buồn liếc lại, chỉ nghe tiếng kêu càng lúc càng thê thảm. Cậu cũng chẳng quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói: “Cứ kêu đi, kêu ồn thì mai tao hầm mày cúng ông Sơn Quân.”
Con chồn lập tức im bặt, hệ thống mèo quay đầu nhìn chằm chằm cái bánh chưng biết kêu kia: 【 ủa nó nghe hiểu người thật à? Không lẽ bị cậu hét cho sợ đến hóa ngốc rồi? 】
Trầm Cơ nhún vai. Hệ thống mèo lại càng hoảng, nó vội ôm chặt cổ cậu. Trầm Cơ bật cười: “Ai biết được.”
【 Cậu thật muốn giết nó hả? Chồn không phải động vật được bảo vệ sao? 】
“Chồn thì đúng, nhưng chồn tinh thì không.” Trầm Cơ thuận miệng đáp rồi ôm hệ thống mèo vào chính điện, dâng ba nén hương cho tượng Sơn Quân xong mới về phòng ngủ.
Đúng như Trầm Cơ dự đoán, cậu ngủ một giấc ngon lành. Đến sáng hôm sau, vừa ra cửa đã thấy mấy cái bóng đen chạy trốn mất dạng, con chồn vẫn bị treo lủng lẳng giữa khung cây, vòng đỏ ban đầu chỉnh tề giờ đã rối tung, nếp thì vương vãi khắp nơi.
Trầm Cơ bưng tô mì gói ngồi ngay bên cạnh con chồn hít hà ăn, mì gói đúng là chỉ có cái hay này: chưa ăn mà mùi đã thơm lừng khiến nước miếng chảy ròng. Con chồn mắt nhìn thèm thuồng, “chi chi” kêu hai tiếng, khóe miệng còn rớt ra vệt nước khả nghi.
Trầm Cơ vắt chân, vừa nghịch điện thoại dưới gió núi vừa nói: “Nào, nói thử xem, sao mày làm tao sinh ảo giác? Rõ ràng tao cảm thấy mày chẳng làm gì cả.”
Con chồn ngừng một chút, rồi lại “chi oa” chửi loạn lên, nghe như lôi cả mười tám đời tổ tông nhà cậu ra mắng.
Trầm Cơ thì chẳng sợ gì. Nhà cậu vốn người thưa thớt, giờ chỉ còn lại mình cậu với mèo, muốn chửi thì cứ chửi đi. Nếu thần quỷ đều tồn tại thì người chết chắc cũng có linh hồn. Biết đâu tối nay cụ ông cụ bà lại vác kiếm diệt yêu trảm ma đến đưa con chồn này đi đầu thai, thế thì cậu còn lo cái gì?
Hệ thống mèo thì đang bận mua đồ, vừa nãy Trầm Cơ giao cho nó mấy nhiệm vụ nhỏ, giờ nó đang tập trung so giá toàn mạng, chẳng rảnh quan tâm chuyện bên ngoài.
Cũng không phải Trầm Cơ cố tình giấu nó, chỉ là vừa giải thích cho nó nghe vừa tra hỏi con chồn thì phiền quá.
Ăn xong một ngụm nước lèo, Trầm Cơ châm điếu thuốc rồi nhả khói ngay vào tô nước lèo.
Tiếng kêu the thé của con chồn khựng lại một thoáng rồi càng thảm thiết hơn.
Trầm Cơ có hơi thất vọng, thở dài: “À, ra là vẫn chưa học nói tiếng người à.”
Cậu còn tưởng gặp được thứ tinh quái lợi hại, ai ngờ đến nói cũng không biết —— hôm qua chẳng phải còn hát hò nghe vui lắm sao?
Nghĩ đến việc mình chỉ tiện tay phóng điện đã bắt được, chắc tất cả những gì cậu nghe thấy hôm qua đều chỉ là ảo giác.
Ngay sau đó, cậu nhặt hai chiếc lá, nhét chặt vào miệng con chồn, rồi lấy dây nhựa buộc kín lại. Sau đó rắc thêm ít gạo nếp vào trong vòng đỏ, xoay lưng bỏ đi.
Hôm nay việc nhiều, ai rảnh mà ngồi canh một con chuột đồng to đầu như vậy.
Trầm Cơ như thường lệ vào chính điện dâng ba nén hương, thay đồ cúng, đến tám giờ thì chú Lưu dẫn bốn thanh niên lên núi, mang theo đủ loại công cụ, còn dắt theo cả xe lừa —— đường núi vốn khó đi, muốn chở đồ nặng thì hoặc dựa vào sức người hoặc dựa vào súc vật, chẳng còn cách nào khác.
Trầm Cơ cũng biết chuyện tu sửa miếu chẳng phải việc mà nhà cậu có thể kham nổi.
Chú Lưu cùng bốn người vừa đến cửa miếu liền khựng lại, ông hơi sững sờ khi nhìn thấy con chồn bị treo trước cửa. Trầm Cơ một tay đút túi, chậm rãi bước ra, chú Lưu lúc này mới thở phào, nhận điếu thuốc cậu đưa mà hít một hơi thật mạnh rồi hất cằm ra hiệu, hỏi:
“Tiểu Trầm… đây là chuyện gì thế?”
Trầm Cơ liếc con chồn một cái, thản nhiên đáp: “Không có gì đâu, chỉ là một con chuột vàng thôi. Chắc tại cháu nhiều năm không về, nó tưởng cháu dễ bắt nạt nên treo lên cho nó nhớ một chút.”
Chú Lưu ngập ngừng. Dân ở đây đời đời nương núi mà sống, trong lòng vẫn có vài điều kiêng kị. Chỉ là mấy năm gần đây cuộc sống khá hơn nên bọn trẻ phần nhiều ra ngoài làm thuê, người lên núi chẳng còn bao nhiêu. Ông đành khuyên:
“Tiểu Trầm, chú thấy vẫn nên thả đi thì hơn. Thế hệ trước đều nói Hoàng Đại Tiên có linh tính, chúng ta nên nghe lời cố nhân để sau khỏi vướng chuyện tà môn.”
Trầm Cơ chia đồ uống cho mấy thanh niên, vừa cười vừa nói:
“Không thả được. Cháu cũng đâu có giết nó, chỉ cần sau này nó đừng đến quấy rầy cháu nữa là được. Cháu tự biết chừng mực nên chú Lưu cứ yên tâm. Ông Sơn Quân còn ngồi đây, chúng nó có linh cũng chẳng linh bằng ông Sơn Quân đâu.”
Chú Lưu nhớ đến tổ tiên nhà Trầm Cơ đều là ông từ, ông nội cậu ngày trước trong thôn cũng rất được kính trọng. Nếu có chuyện tà môn thì chắc cậu cũng có cách đối phó. Chú Lưu liếc nhìn Sơn Quân miếu, trong lòng yên tâm hơn, rồi cùng Trầm Cơ bàn bạc chuyện tu miếu và chuyện nguyên vật liệu ra sao.
Mấy người đi theo cậu xuống hầm xem nguyên liệu, ai nấy đều ngạc nhiên. Một thanh niên huýt sáo với Lưu thúc:
“Chú, cái này…”
Chú Lưu lườm anh ta mấy cái, bảo đừng nhiều lời, rồi nói với Trầm Cơ:
“Không ngờ ông ấy còn cất giấu nhiều nguyên liệu tốt thế. Như vậy thì dễ rồi, đảm bảo giúp cháu tu cho vững chắc.”
“Người một nhà không cần nói hai lời.” Trầm Cơ vẫy tay: “Còn không tin chú sao?”
Ngày mai chắc trời mưa, núi xuân thường có những cơn mưa ngắn. Đá không sợ ướt mà dựng tường cũng phải dùng tới. Trầm Cơ xắn tay áo cùng mọi người chuyển nguyên liệu, thế là cả buổi sáng trôi qua.
Giữa trưa mọi người ăn cơm cùng nhau. Tay nghề nấu nướng của Trầm Cơ khỏi phải nói, cậu kéo máy phát điện ra, nấu bếp điện từ rồi hầm nồi canh xương lớn rồi thả thêm ít viên mọc, lại khui thêm mấy chai bia. Bọn người chú Lưu ăn đến đỏ mặt hăng say, ngay cả cậu vốn không giỏi ăn uống cũng vì một buổi sáng lao lực mà ăn thấy vừa ngon vừa nhiều.
【 Tui đã bảo tật xấu của cậu là lâu ngồi một chỗ không động đậy mà. 】 Hệ thống mèo ngồi xổm bên cạnh, điên cuồng gặm xương, trong đầu vẫn lải nhải với Trầm Cơ: 【 Cậu xem, chỉ cần lao động tí thôi là khí huyết liền thông suốt, ăn uống cũng thấy ngon ngay có phải không? 】
Chàng thanh niên hơi gầy vắt chân, lơ đãng ném một câu: 【 Còn ăn không? Không ăn thì tôi dọn đi. 】
Mèo lập tức im thin thít: 【 Ăn ăn ăn! Cho tui thêm một khúc nữa! 】
Trầm Cơ ngồi một bên, cắt khúc xương lớn đưa cho mèo. Mấy thanh niên đều tinh ý, trêu ghẹo: “Anh Trầm, mèo của anh nuôi khéo thật đấy.”
Trầm Cơ xoa đầu mèo: “Cũng tạm thôi, dễ nuôi lắm cho gì ăn nấy.”
Một thanh niên khác tò mò nhìn cái giá ba chân trước cửa miếu: “Cái kia… Anh Trầm, anh thật sự treo luôn như vậy hả? Cái vòng bên dưới là gì thế? Nhìn mờ mờ mà.”
Trầm Cơ mặt tỉnh bơ: “À chẳng có gì đâu, cái đó hồi nhỏ tôi thấy ông nội làm. Ông nói là cúng Hoàng Đại Tiên… tôi cũng không rõ nên chỉ bày cho vui thôi. Chắc cũng có chút tác dụng… Cậu xem, Hoàng Đại Tiên còn chẳng kêu nữa.”
Con chồn nghe vậy liền gào:
“Ô ô ô ô ——!”
Chỉ là miệng nó bị trói chặt, lại treo ngoài cửa miếu nên chẳng ai nghe thấy. Trầm Cơ hờ hững nói:
“Cũng không phải tôi muốn bắt nó đâu. Hôm qua nó chạy đến cửa phòng tôi kêu loạn, còn cắn dây điện. Đuổi mấy lần không đi, đồ ăn cũng cho rồi mà vẫn không chịu đi nên tôi chỉ đành bắt nó thôi.”
Đúng vậy, cậu cho kẹo nhưng có ăn hay không lại chẳng nằm trong suy nghĩ của Trầm Cơ. Dùng gậy điện giật nó bất tỉnh rồi bắt, cũng là một cách bắt mà.
Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị làm tiếp. Trầm Cơ vốn chẳng phải kiểu đứng nhìn người khác làm, nhưng việc xây tường cậu không giúp được nên đi vào dọn dẹp. Chưa bao lâu, bên ngoài đã nghe chú Lưu quát:
“Ê ê ê, thằng nhóc này, đừng động vào! Cái đó cũng dám chạm… Ai, đổ rồi!”
Trầm Cơ ló đầu nhìn ra, thấy chú Lưu đang túm một thanh niên, còn cái giá treo chồn thì đã đổ. Cậu bước ra thì thấy con chồn vẫn bị trói y nguyên, bèn dựng giá lại, hỏi: “Chú Lưu, có chuyện gì vậy?”
Chú Lưu trừng mắt nhìn cậu thanh niên, rồi xoa tay nói với Trầm Cơ:
“Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện, vừa mới nghịch Hoàng Đại Tiên. Nó cũng hiếu động thôi. Tiểu Trầm xem thử coi cái giá đổ có hỏng gì không?”
Trầm Cơ cười đáp: “Không sao, vốn dĩ cháu chỉ bày cho vui.”
Chú Lưu thấy ổn liền kéo thanh niên vào làm việc. Trầm Cơ ngồi xổm xuống, đối diện con chồn. Đôi mắt đen lay láy của nó nhìn chằm chằm cậu, hung dữ mà quái dị. Cậu bỗng bật cười, nụ cười ngượng ngùng nhưng văn nhã. Một tay khẽ nâng lên, đưa ngang cổ mình vạch nhẹ một cái.
Thân thể con chồn run lẩy bẩy như bánh chưng, Trầm Cơ đưa ngón tay chạm lên đầu nó, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại ở tượng thần rực rỡ trong chính điện. Cậu khẽ mấp máy môi, dịu dàng nói với con chồn bằng khẩu hình: 【 Cúng mày nhé. 】