Chú Lưu nhìn con chồn vừa nãy còn hung hăng đến mức hận không thể nhảy dựng lên cắn chết người, thế mà chỉ sau mấy câu dịu dàng nhỏ nhẹ của Trầm Cơ liền ngoan ngoãn nằm yên, trong lòng lại càng cảm thấy Trầm Cơ quả nhiên có chút bản lĩnh trên người —— nghĩ lại cũng đúng thôi, nhà cậu vốn có truyền thừa.
Ông nhớ rõ hồi nhỏ, trong thôn hễ có tam bệnh lặt vặt hay chuyện không yên đều là ông Trầm ra tay giúp, hình như còn có nhà ông Lưu ở cuối thôn từng xảy ra chuyện rắc rối, cả nhà không ai được yên, hết đòi thắt cổ lại nhảy sông, cuối cùng cũng là ông Trầm vừa xuất thủ, cách một ngày thôi liền bình yên trở lại.
Ban đầu chú Lưu còn nghĩ Trầm Cơ tuổi trẻ, lại ở thành phố về, sợ là không hiểu gì nên số nguyên liệu kia tuy nhìn qua là đồ tốt nhưng cùng lắm cũng chỉ lấy ra gạt gẫm chút công thợ thôi, phần dư dọn về nhà dùng thì cũng chẳng sao. Thế nhưng giờ thì trong lòng đã hoàn toàn đổi khác.
Có câu nói thế nào nhỉ? Không tin cũng được, nhưng tuyệt đối không thể bất kính… đúng không?
Bận rộn cả một ngày, tiễn người xong, Trầm Cơ mồ hôi nhễ nhại, hệ thống mèo liền giục cậu đi tắm. Con mèo cần mẫn nửa ngày cũng mệt, chạy đi chọn sẵn nguyên liệu cho bữa tối. Trầm Cơ vào phòng tắm, may có cái máy phát điện kia chứ nếu không muốn tắm nước nóng cũng rắc rối —— dù vậy, giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
Đợi nước trong bồn nóng lên, Trầm Cơ cởi quần áo. Trong gương là bóng dáng thanh niên thon dài, xương cốt cân đối, dưới cặp mày hơi sắc nhọn là đôi mắt phượng đơn tinh đẹp, vì một ngày bận rộn mà môi đỏ ửng đầy sức sống.
Diện mạo Trầm Cơ không phải kiểu nữ tính, nhưng lại có chút âm khí kỳ lạ, khiến gương mặt càng thêm tinh xảo, lại mang nét khó gần.
Ánh mắt cậu dừng lại nơi cổ mình, ngón tay lướt theo vết “hỏa long quấn eo”. Ở đó giờ phủ một vệt tím nhạt, chẳng khác nào dấu dây thừng siết chặt.
Cậu quay lưng nhìn vết hằn ăn sâu vào tận xương, khẽ nhíu mày. Cậu chẳng nhớ đã chọc ai, ngay cả con chồn kia cũng là tự nó tìm tới… hay là thứ gì đó như cây cổ thụ thành tinh chăng?
Khóe môi Trầm Cơ khẽ nhếch, cậu xối nước nóng vào thùng, rồi lấy nước giếng gột rửa phần không thoải mái, tắm xong đi ra liền thấy cả người sảng khoái. Ăn xong món dưa chua hầm thịt hệ thống mèo chuẩn bị, xử lý gọn hai bát cơm, lại cùng ánh trăng gió mát vui vẻ, tiện tay xoa đầu mèo.
Bảo sao nhiều người than làm việc mệt quá liền muốn bỏ phố về quê làm ruộng, đúng thật là có lý. Nếu là lúc còn đi làm, ăn mãi mấy thứ này chắc cậu sẽ thấy khó chịu lắm, giờ ngược lại, vừa ăn vừa làm việc nặng nhọc, vậy mà chẳng thấy phiền hà, còn cảm thấy ngon miệng.
Hệ thống mèo bị xoa đến mơ màng, sắp ngủ, chợt như nhớ ra điều gì, định chui khỏi lòng Trầm Cơ. Cậu liền bóp chặt dưới nách nó, bật cười:
“Làm sao vậy?”
Mèo ho khan nghiêm túc: 【 Bổn hệ thống muốn công bố phần thưởng! 】
Trầm Cơ cười, úp nó bụng ngửa nằm trên đùi: “Không có người ngoài, nói thẳng đi.”
Nghe vậy mèo lập tức thả lỏng, nằm ườn ra, còn ợ một cái, vẫy vẫy móng:
【 Nhiệm vụ giai đoạn này đã đạt 20% tiến độ, chữa xong tường đông sân viện. Gạch xanh, gỗ tốt đều lưu trong kho ta, dùng dần. Tiền thưởng đã chuyển vào tài khoản. Ngoài ra còn tặng một máy phát điện công suất lớn, không cần xăng, đặt trong phòng rồi. 】
【 Còn có một phần thưởng nhiệm vụ khá hay, muốn nhận không? Cũng không khó đâu. 】
Trầm Cơ thuận miệng hỏi, giọng như đang dỗ mèo con chơi: “Nhiệm vụ gì thế?”
Mèo nói: 【 Vào núi hái ba loại trở lên cây thuốc nhuộm để tu sửa miếu, thời hạn ba ngày. 】
Trầm Cơ chẳng cần suy nghĩ đã đồng ý, việc này quá dễ, núi rừng vốn nhiều cây cỏ dùng để nhuộm, hồi nhỏ cậu còn thường đi hái, giờ đang mùa xuân, tìm một vài loại chẳng khó gì.
Cậu xoa bụng lông xù của mèo, cười tươi:
“Nhà ta thật giỏi quá đi, nhiệm vụ cũng chọn khéo thế.”
Mèo vươn bốn chân, thoải mái duỗi người, đầu cọ cọ ngực cậu, giọng đắc ý: 【 Hừ hừ ~ cậu biết là tốt rồi. 】
Người và mèo ngồi sân hưởng gió mát trăng thanh một lúc, rồi đến giờ “lướt mạng”. Trầm Cơ bế mèo vào phòng, vốn dĩ cũng nên nằm nghỉ nhưng không hiểu sao trong lòng lại động, xoay người bước ra cửa.
【 Trầm Cơ, cậu đi đâu đó? 】 mèo hỏi.
Trầm Cơ không quay đầu:
“Lấy hai lon bia.”
Cửa phòng khép lại kẽo kẹt, một cảm giác quỷ dị lại lần nữa dâng lên trong lòng cậu. Rất vi diệu, không có chứng cớ gì, nhưng rõ ràng như thể có ánh mắt nào đó đang nhìn trộm khiến người ta dựng tóc gáy.
Có lẽ, thứ gì đó vẫn luôn dõi theo cậu.
Đêm vốn chỉ man mát gió lạnh, bước thêm một bước lại khiến người ta rùng mình run rẩy. Trầm Cơ chậm rãi đi đến cửa miếu, cậu đại khái cũng đã cảm thấy, con chồn bị treo ngoài kia suốt một ngày một đêm, sống hay chết cũng nên có cái kết quả.
Ban đêm, miếu Sơn Quân hiện ra một vẻ quỷ dị khủng khiếp, dù nơi này từng là chỗ Trầm Cơ lớn lên nhưng thân thể vẫn không cách nào khống chế mà run lẩy bẩy. Cậu nhắm mắt lại, khóe môi cong lên một nét cười nhạt, màu đỏ thắm ấy trong bóng đêm vô cớ trở nên rùng rợn đến hãi hùng.
Chỉ tiếc, chính cậu lại không nhìn thấy.
Cửa miếu khép chặt bị Trầm Cơ đẩy ra một khe hở, trong chốc lát, phảng phất như có vô số tiếng nói hỗn loạn tràn vào, tiếng cười réo rắt, tiếng r*n rỉ, khóc lóc, thì thầm, có người dường như đang muốn nói điều gì, rối loạn hết thảy.
Trầm Cơ đứng yên tại chỗ, nghiêng tai lắng nghe.
Đúng lúc đó, một cụm mây trôi ngang, che khuất ánh trăng vốn đã chẳng mấy sáng sủa, cả tòa miếu lập tức bị bóng đêm nuốt chửng. Cùng lúc, những đốm sáng xanh u ám bỗng bùng lên, vô thanh vô tức vây quanh trước mặt Trầm Cơ. Chỉ cần cậu bước thêm một bước thì liền sẽ lọt vào vòng vây ấy.
“Trầm Cơ… hì hì…”
“Trầm Cơ!”
“Hì hì… ra đây… hì hì!”
Tựa như có thứ quái vật mắt thường không thể thấy, quanh quẩn bên người Trầm Cơ, chực chờ động thủ.
Đột nhiên, một luồng sáng chói lòa chiếu rực cả đất trời, màn đêm bị xua tan hoàn toàn, ngày đêm như đảo lộn. Ánh sáng bá đạo lấy Trầm Cơ làm trung tâm mà tỏa đi khắp nơi, gần như soi rạng nửa ngọn núi.
Một đàn chồn vốn đang nhe nanh trong bóng tối, lập tức bị thứ ánh sáng chói mắt ấy làm cho ngẩn người, đứng đờ ra tại chỗ.
Trầm Cơ đem chiếc đèn pha mười lăm vạn lumen trong tay treo lên đinh trên khung cửa, nhìn một đàn chồn to nhỏ khác nhau, như thể đang nhìn một bầy ngốc.
Thật ra rất dễ đoán thôi. Nếu bọn chồn này có thể hại chết cậu, thì sao chúng chưa làm? Nếu chúng có thể vào miếu mà giết, thì sao chưa giết? Nếu chúng có thể cứu con hoàng bì chuột, thì vì sao không cứu?
Chẳng lẽ bởi vì bọn chúng mắc cái bệnh cố hữu trong tiểu thuyết, cứ phải nhây nhây trêu ngươi kẻ khác trước khi ra tay giết?
Không phải, nhiều khả năng là bởi vì… chúng chẳng làm được.
Lần trước gặp ảo giác là vào chạng vạng, khi âm dương giao thoa. Lần này lại là ban đêm, cho nên nhiều phần năng lực của bọn chồn sẽ mạnh hơn trong bóng tối.
Gộp hai lần lại, Trầm Cơ đoán, chồn chủ yếu là khiến người ta sinh ra ảo giác. Nhưng do ở trong miếu hay bởi một hạn chế nào khác không rõ nên chúng chưa thể trực tiếp hại cậu. À, không đúng, nếu cả đàn đồng loạt xịt mùi thối thì có khi thật sự có thể làm cậu ngạt chết.
Thế nên Trầm Cơ quyết định thử một phen, lỡ đoán sai cũng chẳng sao vì cùng lắm thì chết, mà dù sao vấn đề này không giải quyết được, cuối cùng cũng vẫn chết thôi, chẳng qua sớm hơn vài ngày, khác biệt không lớn.
Nhưng nếu đoán đúng… thì chuyện này lại thú vị rồi.
Trầm Cơ mỉm cười dịu dàng: “Các vị, buổi tối tốt lành.”
“Tụi mày là tới cứu nó sao?” Cậu khẽ động tay, giá ba chân đèn bất ngờ chuyển chỗ, chỉ cách cửa miếu hai mét. Một vài cành cây làm sao có thể đỡ được sức một người trưởng thành? Chỉ trong nháy mắt, con hoàng bì chuột kia liền rơi vào tay Trầm Cơ.
Cậu xách nó bằng sợi dây nhựa đỏ, như thể xách con gà mới mua ở chợ, bình thản nói: “Mọi người đều là đồng hương, không cần khó xử lẫn nhau. Con vật nhỏ này quấy rầy tôi nhiều ngày nên tôi không có yêu cầu nào khác. Từ nay nước giếng không phạm nước sông, chúng ta sống yên ổn với nhau thì tôi sẽ thả nó.”
Con hoàng bì chuột bị treo trên tay vùng vẫy dữ dội, đáng tiếc Trầm Cơ buộc quá chặt nên nhìn nó chẳng khác nào một con dòi xoắn vặn. Trầm Cơ chăm chú nhìn, hứng thú nói: “Nếu không đồng ý, vậy tụi mày cứ trở về. Ngày mai tôi sẽ sớm sớm đem nó dâng cho ông Sơn Quân… cũng không tệ đâu.”
Hoàng bì vốn hay mang thù.
Đây là điều được ghi trong sách gia truyền của Trầm Cơ, thậm chí còn vẽ mấy dấu gạch ngang đỏ chói, nhấn mạnh “thật sự mang thù.”
Cậu không muốn tự rước phiền phức, nên tạm thời cũng không có ý định đuổi cùng giết tận.
Một đàn chồn dưới ánh sáng đứng im bất động, như bị yểm phép. Chỉ con trong tay Trầm Cơ vẫn giãy dụa điên cuồng. Cậu làm như không thấy, chỉ lặng lẽ chờ phản ứng của những con khác.
Bỗng, một con chồn động thân tiến lại gần. Trầm Cơ nhẹ nhàng kéo sợi dây nhựa, đầu bên kia thít mạnh, con hoàng bì chuột trong tay lập tức im bặt.
Con chồn kia liền dừng bước. Trầm Cơ cười: “Đừng sợ, tới đây, nói cho tôi biết đáp án.”
Nó kêu lên một tiếng.
Trầm Cơ mỉm cười nhìn, thậm chí có chút khích lệ.
Con chồn lại kêu lên, lần này mang theo vẻ nóng nảy. Trầm Cơ theo bản năng siết chặt dây, con hoàng bì chuột trong tay cậu tứ chi quẫy đạp, như sắp chết đến nơi.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng con chồn trong tay cậu đột ngột phình to, dưới ánh đèn pha chói lòa, một mảnh bóng đen bỗng trở nên dị thường đột ngột. “Nó” đứng lên, thân hình cao ngang với Trầm Cơ, gần đến mức chỉ cần cúi đầu là có thể cắn phăng đầu cậu xuống.
Trầm Cơ vẫn thản nhiên ngước nhìn bóng đen ấy. Nó giận dữ gào:
“Đm, rốt cuộc ngươi cũng chịu để ta nói chuyện rồi!”
“Ta sắp bị ngươi siết chết ——!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng bì · bị bịt miệng · tiểu bối bất lực không thể giao tiếp hữu hiệu với nhân loại · chuột trong cơn cuồng nộ bất lực.