Với ngôi miếu này, Trầm Cơ có rất nhiều ký ức. Dù đã xa xưa lắm rồi nhưng những mảnh ký ức ấy vẫn còn sót lại sâu trong trí óc cậu, rõ ràng như thể mới xảy ra ngày hôm qua.
Tượng Sơn Quân Thần sơn son thếp vàng rực rỡ, cờ ngũ sắc treo khắp các góc điện chính. Bàn thờ mới được lau dọn, tỏa ra mùi hương thanh thanh của nhựa dầu hòa lẫn mùi gỗ mít, trên bàn thờ lúc nào cũng có vài lễ vật. Dù chẳng phải thứ gì quý giá nhưng cũng đủ đầy, tươi mới và sống động.
Ánh mắt cậu men theo những mạng nhện giăng trên xà nhà rồi hướng ra khung cảnh núi xa ngoài cửa sổ. Vẫn thiếu thứ gì đó… thiếu cái gì nhỉ…
À, còn có chuông đồng. Cậu nhớ khi nhỏ thì trên các góc mái hiên đều treo chuông đồng. Mỗi khi gió thổi qua, tiếng chuông mơ hồ vang lên, ở trong núi có thể lan đi thật xa, thật xa.
Trầm Cơ chậm rãi bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn rồi khẽ bật cười.
Miếu Sơn Thần này khách hành hương chủ yếu là dân làng dưới chân núi. Dựa núi mà sống, mỗi lần lên núi thì tất nhiên sẽ ghé bái một bái, cầu mùa màng thuận lợi, bình an là chuyện đương nhiên. Nhưng đã có người tin thì cũng có người không tin, lâu ngày chẳng ai chăm nom, chuông đồng trên mái hiên cũng bằng đồng thau cả, đem xuống bán đồng nát thì cũng được mười mấy tệ một cân.
Cậu ngồi xuống bậc cửa, gió sớm mát lành dễ chịu. Xa xa mây mù lững lờ ôm lấy núi xanh mướt một màu. Trong tiếng lá rừng xào xạc phấn chấn, thỉnh thoảng có chú chim bất chợt bay ra khỏi tán cây, sà lên cao rồi lướt đi, cùng mây mù hòa thành một đường ẩn hiện.
Trầm Cơ cầm ly hương phiêu phiêu vừa dâng cúng lên, uống một ngụm rồi lập tức “khục” một tiếng, đặt xuống, lại cầm bánh mì nhỏ ăn tiếp. Ăn được nửa cái thì hệ thống mèo vừa ngáp dài vừa từ bên trong đi ra. Cậu ngậm bánh mì, nghiêng mặt nhìn nó. Nó cũng ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách còn vương chút mơ màng nhìn lại cậu.
Cậu hơi nhích người ra sau, hệ thống mèo đặt hai chân trước lên đùi cậu rồi nằm im. Trầm Cơ bật cười, ôm con mèo ngoan ngoãn vào lòng, để nó nằm hẳn trên đùi mình.
【Cho tui một ngụm nóng hổi với ~】 hệ thống mèo lên tiếng.
Cậu đưa ly hương phiêu phiêu tới trước mặt nó. Hệ thống mèo ôm chặt ly trà sữa bằng hai chân trước, há miệng ngậm lấy ống hút nhìn trông chỉ như một con mèo nhỏ nửa mùa nhưng thực chất lại là tinh hoa công nghệ cao, còn biết order trà sữa.
Một người một mèo cứ thế vừa ngắm cảnh đẹp vừa ăn sáng. Ăn xong thì mặt trời cũng vừa lên, nắng chiếu ấm áp lên người. Trầm Cơ híp mắt tận hưởng, hệ thống mèo cũng thế. Khoảng hơn nửa tiếng sau thì nó mới bất chợt nhảy dựng lên:
【Ai không phải? Chúng ta còn nhiệm vụ đó nha! Cậu cứ ngồi yên thế này chẳng phải quá đáng sao?!】
Hệ thống mèo, tên đầy đủ là “Hệ thống bảo hộ văn vật 8839”, cũng là một con mèo làm công ăn lương. Nó giao nhiệm vụ cho Trầm Cơ nhưng bản thân cũng phải chịu áp lực đánh giá thành tích từ cấp trên. Chỉ tội nó quá ngây thơ nên bị Trầm Cơ chọc một chút là khai tuốt tuồn tuột.
Trầm Cơ ôm chặt nó, còn nhéo nhéo cái bụng tròn mềm rồi cảm thán: 【Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã cuống.】
【Tui đương nhiên vội, vì phần thưởng tối đa cho cậu có thời hạn, không hoàn thành nhiệm vụ…】 Hệ thống mèo bỗng nhận ra, kêu “meo” một tiếng rồi vung móng vuốt vào mặt cậu: 【Hứ! Cậu mới thái giám! Mau đi quét rác! Nhiều rác thế mà cậu không thấy sao?!】
Trầm Cơ bắt gọn cái chân mèo nhỏ, bóp nhẹ miếng đệm thịt hồng mềm, thản nhiên đáp: 【Không phải quét rác là xong, cứ chờ đi.】
Hệ thống mèo nhìn dáng vẻ nhàn tản của cậu mà trong lòng đầy thô tục nhưng chẳng làm gì được. Nếu nó có cách thì đâu để kéo dài đến nửa năm sau ký chủ mới chịu hành động.
Các hệ thống khác trói định ký chủ, ai chẳng lập tức ngoan ngoãn làm nhiệm vụ. Chỉ riêng ký chủ của nó… khó nói hết lời. Nhà ai ký chủ vừa biết mình bị trói định hệ thống liền chạy đi bệnh viện tâm thần khám xem mình có bị phân liệt không?
Khám Tây y xong lại qua Trung y, dọc đường liên tục đòi nó ăn uống. Nếu không phải nó khai rằng hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một tỷ và cho cậu thấy tiền thật rồi để cậu tin trên đời thật sự có hệ thống, thì giờ nó đã chẳng đứng ở đây.
Hệ thống mèo nằm dài trên đùi Trầm Cơ, mặt mũi chán chường như mất hết ý chí sống.
Ký chủ một khi đã trói định, chỉ cần ký chủ không chết thì nó cũng không thể chủ động hủy trói, vậy còn biết làm gì?
Được rồi, cứ nghỉ ngơi đã! Nửa năm qua được thì thêm một hai ngày cũng chẳng sao.
Ước chừng lại hơn một tiếng, một người một mèo đang say giấc dưới nắng thì đột nhiên tai hệ thống mèo giật giật. Nó cảnh giác ngồi dậy, nhìn về con đường nhỏ nối xuống chân núi, rồi dùng đuôi chạm vào Trầm Cơ: 【Có người tới!】
Cậu lười biếng gãi gãi lông nó: “Có người thì có người… Chú Lưu! Dì Vương, ở đây này!”
Cậu cất tiếng gọi.
“Ai, tiểu Trầm!” Có tiếng đáp lại từ xa. Khi họ đến gần, hệ thống mèo mới thấy hai người mang theo vài dụng cụ.
Trầm Cơ đặt hệ thống mèo sang bên rồi bước lên đón, vui vẻ chào hỏi.
Nước trên bếp vẫn nóng, cậu pha trà mời họ. Nghỉ ngơi một lúc, mọi người bắt đầu làm việc khí thế. Dì Vương cầm chổi và giẻ vào chính điện quét dọn, chú Lưu thì đi quanh miếu Sơn Quân hai vòng, ghi nhớ những chỗ cần tu sửa rồi lấy sổ ra trao đổi với Trầm Cơ.
Cậu đưa điếu thuốc cho chú Lưu, ông đón lấy, giữa làn khói nói: “Tiểu Trầm à, chúng ta đều là người trong nhà nên chú không lừa con đâu. Mấy chỗ này nhất định phải sửa, mái ngói cũng phải lợp lại. Không cần tu tượng vàng cho ông Sơn Quân, nhưng phải đảm bảo không dột mà còn có thể ở được. Chỉ cần con gật đầu thì ngày mai chú gọi người lên làm.”
Trầm Cơ cười hơi ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại sáng rõ, khách khí hỏi: “Ý của chú Lưu là?”
Chú Lưu rít một hơi thuốc: “Hai vạn đồng! Chú nhận khoán trọn gói. Không cần cầu kỳ, miễn sao chắc chắn không lọt gió lọt mưa là được. Con chỉ cần gật đầu thôi.”
Cậu tính toán trong lòng rồi không mặc cả: “Được, làm như chú nói. Hồi nhỏ con còn ăn cơm nhà chú, tất nhiên nghe lời chú. Trước đây ông nội con có để dành ít vật liệu tốt, chắc chôn ở hầm dưới đất, để con tìm xem có dùng được không…”
“Được, nếu dùng được thì càng tốt, đỡ tốn tiền vật liệu mà còn có thể sửa đẹp hơn.”
Hệ thống mèo nghe bọn họ mới nói đôi ba câu đã chốt xong, Trầm Cơ thậm chí còn thanh toán cả tiền đặt cọc, khiến nó choáng váng, ngay sau đó liền kêu lên thảm thiết: 【 Trầm Cơ! Sao cậu có thể làm vậy chứ! Đây là nhiệm vụ của cậu! Nhiệm vụ của cậu đó! 】
Trầm Cơ lạnh nhạt đáp: 【 Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Công việc chuyên môn thì phải để người chuyên môn làm, cậu mong tôi từ lúc còn chưa biết gì đã học à? Cậu dám ở lại đây chứ tôi thì không đâu! 】
Xi măng trộn thế nào, làm sao mới trát tường đẹp, sơn lót pha thế nào, lợp ngói ra sao… đây là thứ mà một mình cậu trong thời gian ngắn có thể làm nổi à? Không tìm người giúp thì ai làm? Trầm Cơ cũng không muốn đang ngủ mà nóc nhà sập xuống, chết oan uổng.
Hệ thống mèo im lặng: lý do quá thuyết phục, nó không phản bác nổi!
Chú Lưu nhận tiền đặt cọc, mặt mày cũng có chút vui, uống nốt chén trà rồi cùng dì Vương bắt tay dọn dẹp chính điện.
Trước đây không ai ở nên miếu Sơn Quân bỏ hoang thì cũng kệ, nhưng bây giờ có người trụ, chính điện tất nhiên phải quét dọn sạch sẽ, đó là một sự tôn trọng không cần nói thành lời.
Trầm Cơ thong thả ngồi, lướt điện thoại đặt vài món đồ dùng sinh hoạt, sau đó chờ chuyển phát nhanh gửi tới thôn, tốn chút tiền nhờ người trong thôn mang lên cũng được. Cậu không rành nhóm lửa nên mua cái bếp gas, thêm một cái vại chứa khí than… Trước đó toàn dựa vào đồ ăn tự làm nóng.
À đúng rồi, còn phải kéo đường mạng!
Cậu vuốt vuốt cái nửa mèo bên cạnh, cảm thán: 【 Có đôi khi chưa trải qua mấy chuyện này thì thật không biết mình vô dụng thế nào. 】
Hệ thống mèo: 【 Cậu đang nói chính mình à? 】
【 Tôi nói cậu. 】 Trầm Cơ nhéo tai nó: 【 Ngay cả wifi cũng không cho tôi dùng được, giữ cậu lại có ích gì? 】
Hệ thống mèo: 【 Cậu đừng quá đáng! Cậu là đồ… 】
Nó còn chưa nói xong, Trầm Cơ đã cắt ngang: 【 Ít nói nhảm, mau kết toán phần thưởng nhiệm vụ trước, gạch xanh còn dư để trong hầm ấy, đừng để tôi phải tước quyền của cậu. 】
Nghe tới chính sự, hệ thống mèo ấm ức bò dậy đi làm.
Tới giờ cơm trưa, miếu Sơn Quân cũng được dọn gần xong, Trầm Cơ nhiệt tình mời chú Lưu và dì Vương ăn một nồi lẩu tự làm nóng. Sau khi hai người xuống núi thì cậu đi kiểm tra hầm vật liệu xây dựng, hệ thống mèo lẽo đẽo đi bên chân, vừa đi vừa nói: 【 Đồ ở đây hết rồi, di vật ông nội để lại cho cậu ở góc phía đông… kia kìa, chỗ đó. 】
Trầm Cơ theo phản xạ nhìn sang, trong hầm không có điện, ít nhất mười lăm năm không ai bước vào, vốn nên âm u rờn rợn nhưng kỳ lạ lại mang một cảm giác yên bình tĩnh lặng. Cậu giơ đèn pin đi tới.
Đó là một chiếc rương gỗ hình khối lập phương, mở ra, bên trong hơn nửa là quần áo, trông như đồ cũ. Dựa theo thói quen của ông nội nên cậu thò tay sờ vào góc rương, quả nhiên chạm được một hộp nhỏ. Lấy ra vừa nhìn, bên trong có bốn món đồ: một cái linh đồng to bằng bàn tay, một chuỗi vòng gỗ không rõ chất liệu, một lá bùa gỗ cũng không rõ loại, và cuối cùng là một cuốn sổ nhỏ.
Không hiểu sao, Trầm Cơ bỗng nhớ tới giấc mơ nửa đêm hôm qua nên bèn đóng hộp lại, mang ra ngoài.
Tuy cậu hay mơ mấy thứ mơ hồ kiểu thần thần quỷ quỷ, nhưng giấc mơ hôm qua lại quá thật. Ông nội là ông từ, không biết mấy món này có tác dụng gì không, nhưng dù sao mang theo vẫn thấy yên tâm.
Một ngày bận rộn cứ thế trôi qua. Đêm đó, hệ thống mèo bỗng tỉnh khỏi giấc ngủ, ngơ ngác nhìn Trầm Cơ, thấy cậu ngủ ngon thì lại cuộn mình ngủ tiếp.
-
[ Trầm Cơ… Trầm Cơ… ]
[ Trầm Cơ… Trầm… ]
Tựa như có ai đó đang gọi tên cậu.
Trong mơ, Trầm Cơ bỗng có chút ý thức, nhưng ngay sau đó tâm trí trở nên rối loạn.
Trên giường, chàng thanh niên ngủ say khẽ cau mày, dưới lớp chăn mỏng có thứ gì đó quái dị đang chuyển động, như một con rắn uốn lượn. Cậu khẽ rên, cổ tay giật nhẹ nhưng như bị một sức mạnh vô hình ép xuống, bàn tay căng ra, từng ngón bị bẻ mở ra.
Mồ hôi mỏng rịn trên da, dưới ánh trăng như phủ một lớp sa mỏng, phản chiếu ánh sáng nhạt. Đột nhiên, cậu khẽ cựa mình trong đau đớn nhưng lại bị đè chặt xuống giường. Ống quần mỏng theo động tác dần cuộn lên, để lộ bắp chân và mắt cá trắng như tuyết.
Một vệt đỏ như vết trườn của rắn từ từ hiện ra, rồi chuyển sang tím xanh. Các ngón chân co quắp, ga giường nhăn nhúm thành từng nếp.
Trên cổ thon dài của cậu cũng xuất hiện vệt đỏ tương tự, khiến cậu gần như nghẹt thở.
[ Trầm Cơ… ]
[ Trầm Cơ… ]