Phong Diễn nghĩ ngợi một lúc, cơn mệt mỏi bất chợt ập đến. Không bao lâu sau, cậu đã ngủ say. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, đầu tiên là một trận mưu sát, sau đó lại phát hiện chính mình đã xuyên qua. Nếu tâm lý cậu yếu hơn một chút, e là đã sụp đổ rồi.

Ngày hôm sau, cậu bị đánh thức bởi tiếng bước chân rất khẽ.

Vừa mở mắt ra, cả người Phong Diễn liền dựng thẳng lông tơ, như con nhím xù lông cảnh giác. Cậu phòng bị nhìn chằm chằm người trước mặt:  

“Anh làm gì đấy?”

“Thiếu gia” Avil vừa mừng vừa sợ, ống tiêm trong tay rơi xuống đất. Hắn vội vàng chạy đến bên giường, định nắm lấy tay Phong Diễn:  

“Thiếu gia, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Phong Diễn lập tức rụt tay tránh đi, cả người nổi da gà. Cậu rất ghét phải tiếp xúc tay chân thân mật với người khác.

“Thiếu gia?” Avil nghi hoặc nhìn cậu, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Từ trước đến nay, thiếu gia chưa từng tránh né hắn.

“Thiếu gia đã hôn mê mấy ngày, tôi rất lo lắng, đang định tiêm chất dinh dưỡng cho cậu.” Avil quan tâm nói, vẻ mặt đầy lo lắng như thật.

Trong lòng Phong Diễn chợt căng thẳng, cậu nhớ lại tính cách của nguyên chủ, đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi khẽ đè huyệt thái dương, chau mày:  

“Tôi bị sao vậy? Sao lại hôn mê bất tỉnh? Hôm nay là ngày mấy rồi? Tôi nhớ rõ...”

Ánh mắt cậu trở nên phức tạp. Nguyên chủ chính là sau khi uống nước trái cây Avil đưa mới rơi vào hôn mê.

“Thiếu gia, là tôi có lỗi với cậu.” Avil vẻ mặt đau khổ, quỳ xuống trước giường.

Phong Diễn mặt vô cảm, chỉ muốn cười nhạt. Diễn như vậy, sao không đi làm diễn viên?

Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài miệng cậu lại nói:  

“Anh làm gì thế, mau đứng dậy đi. Chúng ta là anh em, đâu cần khách khí vậy.”

Avil ánh mắt sâu thẳm, vẻ kiên quyết không hối hận, lắc đầu:  

“Không được. Tôi nhất định phải nói rõ với thiếu gia. Cho dù cậu trách tôi hay hận tôi, tôi đều chấp nhận.”

Phong Diễn nhướng mày. Nguyên chủ rốt cuộc ngây thơ đến mức nào mà có thể bị diễn trò như vậy lừa gạt? Dùng một câu hiện đại để nói, Avil chẳng khác nào" làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết".

“Anh mau đứng dậy, nếu để lão gia thấy sẽ lại đau lòng.” Phong Diễn hờ hững liếc hắn một cái, trong đôi mắt sâu như vực nước chỉ toàn ý cười thật giả khó lường.

Cậu đảo mắt, thầm chờ xem Avil rốt cuộc muốn nói cái gì.

Avil khựng lại, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Lời của thiếu gia hôm nay, sao cứ cảm thấy không giống như thường ngày. Nhưng nhớ tới chính sự, hắn nhanh chóng bỏ qua nghi ngờ, nghiêm nghị nói:  

“Là tôi đã làm thiếu gia hôn mê, tôi tiêm thuốc kích thích cho cậu.”

“Cái gì…” Phong Diễn vẻ mặt kinh hãi, trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi thương dữ dội. Cậu không cần phải giả vờ, thần sắc lúc này cực kỳ đau đớn:  

“Vì sao chứ?”

Phong Diễn cau mày. Cậu biết đây không phải cảm xúc của bản thân, mà là oán hận còn sót lại của nguyên chủ trong cơ thể. Dù nguyên chủ đã tiêu tán, nhưng chỉ cần nghe Avil nói, những cảm xúc ấy liền tự nhiên trỗi dậy. Bởi vì với nguyên chủ, cha con Lôi Cáp còn thân thiết hơn cả cha ruột.

“Thiếu gia, xin cứ trách tội tôi, muốn trừng phạt thế nào cũng được. Tôi tuyệt không hối hận.” Avil ưỡn thẳng sống lưng, giọng nói kiên định, vang dội như thể hắn là một vị anh hùng hi sinh vì chính nghĩa.

Phong Diễn suýt thì bật cười. Trên thực tế, cậu quả thật đã cười. Những lời Avil nói, bất kể ai nghe được, chỉ sợ đều nghĩ trong đó có nội tình sâu xa.

Phong Diễn sao có thể để hắn thất vọng. Cậu thuận miệng đọc ra lời thoại:  

“Tôi tin anh, nhất định là có nỗi khổ riêng.”

“Thiếu gia….” Avil cảm động đến rơi lệ, cả người quỳ gối nghiêng về phía trước, hận không thể nhào vào người Phong Diễn, như vậy mới biểu đạt được hết sự kích động trong lòng.

Phong Diễn nhanh nhẹn lùi về phía sau, leo xuống giường, vừa khéo tách khỏi thân thể Avil. Cậu đảo mắt nhìn sang tủ quần áo, nhanh chóng chọn một bộ rồi lập tức đi thay.

Avil khựng lại, vẻ mặt thoáng vặn vẹo, rồi nghiến răng ngồi phịch xuống sofa, gương mặt trầm mặc.

Không lâu sau, Phong Diễn đã thay đồ xong. Đúng lúc ấy, Lôi Cáp đẩy cửa bước vào.

Avil vừa mừng vừa giận, nhưng khi thấy cha, hắn lập tức chạy đến nghênh đón:  

“Phụ thân.”

Sắc mặt Lôi Cáp nghiêm nghị, trước tiên ông trách con trai:  

“Con phải đứng cho đoan chính.”

Rồi ông quay sang nhìn Phong Diễn. Ánh mắt trầm ổn, gương mặt chân thành, giọng nói nghiêm túc khiến người ta sinh ra cảm giác tin cậy và an toàn. Có lẽ chính vì vậy mà nguyên chủ mới dễ dàng tin tưởng cha con bọn họ đến thế.

“Đừng trách Avil. Đây là chủ ý của tôi. Thiếu gia, bây giờ cậu hẳn cũng nên hiểu rồi. Cậu là Đíc trưởng tử của Tam gia. Cậu có nghĩ tới không, khi cậu trở về đế đô sẽ gây nên phản ứng gì?”

(*) Đích trưởng tử: Con trai đầu do vợ cả sinh ra

Phong Diễn sững sờ. Thì ra vừa rồi mình còn đoán sai, Lôi Cáp quả nhiên rất giỏi ăn nói. Khó trách có thể lừa nguyên chủ xoay vòng như vậy.

Chưa kịp để cậu mở miệng, Lôi Cáp đã nói tiếp, lời lẽ đầy ẩn ý:  

“Cậu phải hiểu, năng lực thể chất của cậu chỉ ở cấp E. Với một thể chất như vậy, trở lại đế đô thì lấy gì mà tranh với người khác?”

Phong Diễn bình tĩnh đáp:  

“Tôi vốn không định tranh giành với ai.”

Lôi Cáp không đồng tình, ánh mắt nghiêm khắc nhìn hắn:  

“Phong gia là thế gia lớn. Chỉ cần cậu trở lại đế đô, với thân phận đích trưởng tử của Tam lão gia, cậu đương nhiên có tư cách thừa kế tài sản của Tam lão gia. Trong tình huống đó, cậu nghĩ chỉ cần không tranh thì có thể rút lui sao? Trừ phi cậu chết!”

Phong Diễn khẽ rũ mắt, che đi tia sáng khác thường trong đôi con ngươi. Thủ đoạn của Lôi Cáp quả không tầm thường, đầu tiên là đe doạ, sau đó lại dùng lời lẽ uy hiếp. Tiếp theo chắc hẳn sẽ là màn khuyên bảo, an ủi cậu đây mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play