Thiếu niên lặng lẽ nằm trên giường, hơi thở yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn.
Ngoài cửa phòng, đứng hai người đàn ông.
Trong đó, chàng trai trẻ tỏ rõ vẻ lo lắng, thần sắc dường như rất nôn nóng:
“Phụ thân, đã bảy ngày rồi, thiếu gia sao vẫn chưa tỉnh? Cậu ta… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Người đàn ông lớn tuổi tỏ ra thản nhiên, chỉ liếc vào trong phòng một cái:
“Sẽ không sao đâu, yên tâm. Chẳng qua chỉ là tiêm một mũi mà thôi, không lấy mạng cậu ta được.”
“Nhưng… trông cậu ta có vẻ thật sự rất yếu.”
Người đàn ông nhíu mày, bất mãn nhìn chằm chằm vào con trai:
“Mỗi người thể chất khác nhau, phản ứng sau khi tiêm cũng khác nhau. Avil, con phải học cách trấn tĩnh, đừng gặp chuyện là hấp tấp bộp chộp. Ta chỉ có mỗi con là con trai, toàn bộ hy vọng đều đặt trên người con, con phải biết tranh đấu.”
Avil giật mình, khiêm tốn đáp:
“Vâng, phụ thân, con biết sai rồi. Chỉ là… con hơi lo lắng. Thiếu gia đối với chúng ta cũng không tệ, nếu cậu ta tỉnh lại mà biết mình bị tiêm…”
Lôi Cáp trầm mắt, thản nhiên nói:
“Biết thì sao? Chúng ta cũng là vì tốt cho cậu ta thôi. Ai bảo cậu ta không biết điều, lại còn thi đậu Học Viện Đế Đô. Tiêm mũi này ít nhất còn giữ được mạng.”
Avil khẽ thở ra, trong mắt hiện lên chút thương hại:
“Phụ thân nói rất đúng. Thiếu gia nhất định sẽ hiểu tấm lòng của chúng ta. Nếu không, chỉ dựa vào việc cậu ta thi đậu Học Viện Đế Đô, phu nhân cũng tuyệt đối không chấp nhận. Ai bảo cậu ta lại là trưởng tử của Tam lão gia chứ.”
Càng nói, Avil càng cảm thấy hợp lý. Vài phần áy náy trong lòng thoáng chốc tan biến.
Lôi Cáp mỉm cười ôn hòa, ánh mắt hiền từ nhìn con trai:
“Hãy nghĩ đến dòng gen của con, nghĩ đến sự phồn hoa của đế đô. Con đâu định cả đời chôn vùi ở cái nơi hẻo lánh này chứ? Huống hồ, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự. Cho dù Tam lão gia có biết cũng sẽ không truy cứu. Nếu hắn thực sự quan tâm đến đứa con trai này, đã chẳng để thiếu gia sống ở tinh cầu xa xôi này mà mặc kệ không hỏi han.”
Avil ánh mắt sáng lên, lóe lên tham vọng bừng bừng. Nghĩ tới việc có được gen cải tạo, hắn liền tràn đầy khát vọng với tương lai: Con hiểu rồi, phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ nỗ lực để mang vinh quang về cho ngài.
Tâm tình Lôi Cáp rất tốt: “Ta chờ tin tốt từ con. Phu nhân nói sẽ sắp xếp cho con và thiếu gia cùng nhau vào học. Học Viện Đế Đô tuy khó vào, nhưng hiện tại con đã có thể năng cấp B. Dựa vào thế lực của Phong gia, kiếm một suất cũng không thành vấn đề. Đây là cơ hội, nhất định phải nắm chắc.”
Avil gật đầu mạnh, trong ngực sôi trào nhiệt huyết. Được vào đại học ở đế đô là mơ ước của biết bao người. Giờ đây có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Hai cha con vừa nói chuyện phiếm, hoàn toàn không nhận ra hàng mi của thiếu niên trên giường khẽ rung lên.
Lôi Cáp vỗ vai con trai, mỉm cười: "Phu nhân đã truyền lời, tháng sau con sẽ khởi hành tới đế đô. Mấy ngày này phải chăm chỉ rèn luyện thể năng, đến lúc đó đừng để mất mặt."
“Phụ thân cứ yên tâm. Cải tạo gen cao cấp quả nhiên lợi hại, giờ con cảm thấy năng lượng tràn đầy. Mà cũng may thiếu gia thông minh, nếu cậu ta không đỗ Học Viện Đế Đô, phu nhân đã chẳng để ý đến chúng ta…”
Lôi Cáp cười khinh miệt: “Thành tích tốt thì có ích gì, thể năng chỉ cấp E. Giờ lại còn tiêm thuốc kích thích, tương lai cũng chỉ có thể liên hôn thôi.”
Avil tâm tình nhẹ nhõm, nở nụ cười: “Nếu không phải phu nhân hào phóng, thiếu gia đã chẳng sống nổi đến trưởng thành. Vì gia tộc mà liên hôn vốn là trách nhiệm của cậu ta.”
Hai cha con vừa nói vừa bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Tiếng bước chân dần xa, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.