“Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu thôi. Cậu nghĩ kỹ mà xem, tiêm thuốc kích thích, ngoài việc mất tư cách thừa kế gia sản ra thì kỳ thực đâu ảnh hưởng gì đến cậu. Với thể chất của cậu, không tranh giành gia nghiệp ngược lại là chuyện tốt. Bằng không, chỉ sợ cậu chết lúc nào cũng chẳng hay.”
Lôi Cáp dừng một chút, sắc mặt dịu lại, rồi ôn tồn an ủi: “Cậu yên tâm, cho dù không có tài sản Phong gia, lôi thúc vẫn nuôi dưỡng cậu. Những năm qua tôi cũng dành dụm được ít điểm tín dụng.”
Ánh mắt Phong Diễn khẽ chớp, lập tức thuận thế leo lên, ra vẻ mừng rỡ:
“Thật sao? Cảm ơn lôi thúc. Ngày mai Tần Nam hẹn tôi đi Tắc Lạc, chỉ là… chỉ là…”
Lời dừng lại giữa chừng, nhưng hàm ý trong túi không có tiền thì khỏi nói ai cũng hiểu.
Lôi Cáp tất nhiên lập tức đoán ra. Nhưng để tiền ra tay ngay, ông vẫn cảm thấy không cam lòng. Tháng sau con trai ông sẽ phải vào đế đô, còn nhiều chỗ cần chi tiêu. Huống hồ, con trai ông là chiến sĩ cơ giáp, việc ấy đâu thể sơ sài. Nghĩ thế, ông hơi nhíu mày: “Cậu vừa mới tỉnh, ngày mai sao có thể đi xa? Vẫn nên chờ thêm ít ngày nữa rồi nói sau.”
Phong Diễn lắc đầu: “Không được, tôi đã đồng ý với Tần Nam, không thể thất hứa.”
Nói rồi, cậu còn liếc nhìn Lôi Cáp, ánh mắt mang vẻ bất mãn như trách ông nói mà không giữ lời.
Sắc mặt Lôi Cáp hơi cứng lại, có chút không nhịn được. Cuối cùng, ông vẫn phải cắn răng lấy ra mười vạn điểm tín dụng.
Phong Diễn lấy không hề khách khí.
Avil nhìn mà mắt đỏ ngầu, sắc mặt âm trầm.
Lôi Cáp trừng mắt cảnh cáo con trai, bảo hắn đừng để lộ thái độ ra ngoài. Rồi ông quay lại dặn dò Phong Diễn:
“Nếu cậu nhất định muốn đi, vậy để Avil đi cùng. Như thế tôi mới yên tâm.”
Phong Diễn suy nghĩ chốc lát, khóe môi khẽ cong, nụ cười nở rộ:
“Được!”
Đúng là một đôi cha con tham lam, ăn của cậu, dùng của cậu, còn muốn nuốt trọn sản nghiệp của cậu. Lại mở miệng nói nuôi dưỡng cậu… không biết xấu hổ!
Phong Diễn không nhắc đến chuyện gia sản. Thứ nhất, cậu không muốn để lộ sơ hở. Thứ hai, cậu biết rõ, sản nghiệp trong tay Lôi Cáp đã hơn mười năm, nhất thời chưa thể lấy lại. Đã vậy, cần gì phải rút dây động rừng?
Lôi Cáp vẫn thoáng do dự, ánh mắt dò xét Phong Diễn. Hôm nay thiếu gia thật sự khác lạ.
Theo ông hiểu, cho dù tha thứ, cậu cũng sẽ phải khóc lóc một trận. Bởi vì thiếu gia đặc biệt phản cảm với việc tiêm thuốc kích thích. Nếu không phải bất đắc dĩ, ông đã trực tiếp lừa cậu đi tiêm, còn dễ dàng hơn. Chính vì vậy, ông vốn đã chuẩn bị sẵn mọi cách ứng phó, không ngờ thiếu gia chẳng những không trách móc, còn có tâm trạng hẹn đi Tắc Lạc. Mọi việc trôi qua quá dễ dàng, khiến ông có chút khó tin. Bởi thế, mới bắt Avil đi theo giám sát.
Chỉ thoáng chốc, Phong Diễn đã nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Lôi Cáp. Cậu lạnh mặt, nói dứt khoát:
“Hai người ra ngoài trước đi. Tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Lôi Cáp chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gạt bỏ nghi ngờ trong lòng. Ông ta nghĩ, thiếu gia thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay mình. Giọng quan tâm vang lên:
“Vậy tôi ra ngoài trước. Thiếu gia cứ nghĩ kỹ đi. Nếu Dật chủ quân biết, chắc chắn cũng sẽ không trách cậu. Nguyện vọng lớn nhất của ngài ấy là cậu được hạnh phúc. Nói thật, Dật chủ quân đúng là nhẫn tâm, bỏ đi mà ngay cả một lời dặn dò cũng không để lại.”
Phong Diễn im lặng, không trả lời. Dật chủ quân chính là người cha ruột còn lại của nguyên chủ. Sau khi ly hôn với Tam lão gia Phong gia thì từ đó bặt vô âm tín. Nếu Lôi Cáp muốn châm ngòi ly gián bằng cách này thì chỉ phí công. Đối với cha mẹ nguyên chủ, cậu vốn không có chút tình cảm nào.
“Cậu đã mấy ngày không ăn gì, đừng nghĩ nhiều. Chốc nữa tôi bảo Avil mang dung dịch dinh dưỡng cho cậu.”
Bề ngoài, sự quan tâm của Lôi Cáp làm vô cùng vừa vặn, ai có thể ngờ, hết thảy yêu thương săn sóc đều là giả tạo?
Sau khi hai cha con họ rời đi, sắc mặt Phong Diễn liền lạnh hẳn xuống.
Về việc thẳng thắn thừa nhận, Phong Diễn cũng chẳng lấy làm lạ. Tiêm thuốc kích thích thì xương cốt sẽ mềm đi, da dẻ trở nên mịn màng, thể năng lại càng khó tăng tiến, mấy chuyện này căn bản giấu không nổi.
Thà sớm nói ra để cầu cậu tha thứ, còn hơn chờ bị vạch trần. Chỉ là cậu không ngờ, Lôi Cáp lại còn bôi đen nguyên chủ, biến công thành tội, giống như mình còn phải biết ơn bọn họ mới phải. Quả nhiên trên đời không có vô sỉ nhất chỉ có càng vô sỉ hơn.
Nếu là nguyên chủ, e rằng lại bị bọn họ vừa dỗ vừa lừa gạt mà bỏ qua.
Xét cho cùng, lời Lôi Cáp cũng có phần sự thật. Nguyên chủ vốn không thể rèn luyện thể năng. Tiêm thuốc kích thích, tuy mất tư cách thừa kế gia nghiệp, nhưng đổi lại giữ được một mạng. Nhìn bề ngoài, quả thật là một nước cờ hay. Ngay cả cậu nghe xong cũng thấy hợp lý… nhưng chỉ với điều kiện, người chịu hại không phải bản thân mình.
Mà thuốc kích thích kia, kết quả cuối cùng chính là, biến cậu thành kẻ sinh con.
Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Phong Diễn đen lại, trong lòng thầm viết thêm một oán hận vào sổ nợ của đôi cha con kia.