Phong Diễn thật sự mong chờ, chuyện này một khi bị người ta phát hiện, bác trai làm sao mới êm chuyện đây? Lừa gạt một quốc gia đâu phải trò đùa. Đến lúc đó, dù ông nội có ra mặt thì e cũng bất lực, không ai cứu nổi ông ta. Phong gia sẽ từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, còn bác trai sẽ trở thành thứ mà mọi người căm ghét, chỉ trích.
Biết trước bọn họ tương lai sẽ có kết cục không tốt, Phong Diễn liền yên tâm.
Chuyện cũ năm xưa như mây khói, mọi suy nghĩ phức tạp cuối cùng cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Phong Diễn hít sâu, chuyện cũ đã qua, đời trước ân dưỡng dục của ông nội cậu đã báo đáp, mối thù giết chóc với bác trai cậu cũng đã trả xong. Cậu không còn để lại bất cứ tiếc nuối nào, quá khứ hà tất phải nhắc lại…
Nói đi thì nói lại, cậu thật sự không có duyên phận với cha mẹ. Đời trước cha ruột mất sớm, mẹ ruột tái giá. Đời này thì có cha mẹ cũng như không, thậm chí còn không bằng một cô nhi.
Ít nhất, trẻ mồ côi không phải đối mặt với sự tính toán của mẹ kế.
“Tích tích tích...”
Một âm thanh máy móc vang lên, Phong Diễn giật mình, cúi đầu nhìn.
Trên cổ tay, máy truyền tin lóe sáng, hiện lên hai chữ Tần Nam.
Phong Diễn lục lọi trí nhớ, bấm nút nhận.
Một thiếu niên tóc đỏ hiện ra trước mắt cậu, lớn tiếng hô:
“Ê, Tiểu Diễn, mấy hôm nay cậu chạy đi đâu vậy, sao liên lạc không được? Avil cũng bảo là tìm không thấy cậu. Ngày kia cậu rốt cuộc có đi không?”
Phong Diễn ngẩn ra, lúc này mới nhớ, trước đó nguyên chủ đã hẹn người ta, ngày kia sẽ đến chợ giao dịch Tắc Lạc.
Phù Quang tinh là một tinh cầu cấp ba, diện tích khoảng gấp đôi địa cầu. Tắc Lạc là chủ thành của Phù Quang tinh, đồng thời cũng là một điểm dừng tạm thời của tuyến hàng không. Không ít lính đánh thuê thích dừng ở đây để tiếp tế, tiện tay mua bán hàng hóa. Nguyên chủ tuy đỗ vào đại học Đế Đô, nhưng chuyên ngành khảo cổ vốn rất ít người để ý. Lần đến chợ Tắc Lạc này, cậu cũng chỉ muốn thử vận may, xem có thể tìm được món gì tốt hay không.
Nhưng thật ra, khả năng đó gần như bằng không.
Nếu thực sự có đồ cổ, làm sao đến lượt cậu?
Phong Diễn đang lo không biết làm cách nào để tìm hiểu thế giới này thì Tần Nam lại đưa tới cơ hội, cậu lập tức gật đầu:
“Đương nhiên là đi, ngày kia cậu tới gọi tôi.”
Tần Nam hơi do dự:
“Mặt cậu không được tốt lắm, có phải đang khó chịu không? Nếu vậy thì… để lần sau đi?”
Phong Diễn lạnh mặt, đáy mắt lóe lên tia sắc bén:
“Tôi vừa tiêm thuốc kích thích.”
Tần Nam trợn to mắt, ngay sau đó gương mặt thoáng ửng đỏ, lắp bắp ngượng ngùng:
“Cậu... cậu nghĩ thông suốt rồi?”
Phong Diễn tức giận trừng đối phương một cái:
“Tôi bị người ta tiêm thuốc kích thích ngay tại nhà.”
“Cái gì? Cậu không muốn sống nữa à? Sao không đi bệnh viện? Avil... Không đúng…”
Tần Nam lập tức phản ứng lại, kinh hãi nói:
“Hai ngày trước tôi còn liên lạc với hắn ta, Avil bảo tìm không thấy cậu.”
Phong Diễn thản nhiên đáp:
“Đương nhiên hắn tìm không thấy, vì chính hắn và Lôi Cáp đã tiêm thuốc kích thích cho tôi.”
Tần Nam tức đến mức giậm chân:
“Tôi biết ngay mà! Thằng đó không phải loại tốt đẹp gì! Thế mà cậu còn tin tưởng nó như vậy! Cậu làm tôi tức chết mất, đồ mọt sách, đồ mọt sách!”
Phong Diễn khẽ cong khóe môi. Sự việc đã thành kết cục đã định, cậu chưa bao giờ để tâm đến mấy chuyện vô nghĩa này. Điều cậu thật sự tò mò chính là bộ môn khảo cổ ở thế giới này rốt cuộc trông như thế nào, dù sao, đó vẫn là nghề cũ của cậu.
“Cậu đợi đấy, lát nữa tôi sẽ đến tìm.”
“Đừng…” Phong Diễn vội ngăn lại:
“Cậu tạm thời đừng tới đây, bọn họ vẫn chưa biết tôi đã tỉnh.”
Tần Nam sầm mặt:
“Cậu định làm gì?”
Khóe môi Phong Diễn nhếch lên, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng tinh quái, nửa tà nửa cười: “Không định làm gì cả, chỉ muốn gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Hả? Hả? Cậu nói chậm một chút, tôi nghe chẳng hiểu gì cả.”
Tần Nam ngơ ngác nhìn chằm chằm Phong Diễn, tim đập thình thịch không ngừng. Anh cứ cảm thấy Tiểu Diễn Tử dường như càng thêm mê người... Chẳng lẽ là do tác dụng của thuốc kích thích?
Phong Diễn khẽ cười, tâm trạng bỗng nhiên tốt lên, giải thích:
“Nghĩa là, dùng chính cách của kẻ xấu để trừng trị lại bọn họ.”
“Thôi thôi, đừng có nói văn vẻ với tôi nữa, nghe nhức hết cả đầu. Sinh viên khoa khảo cổ các cậu ai cũng thế này sao? Phiền phức thật!”
Phong Diễn nghiêng đầu cười chậm rãi. Đối với người bạn hiếm hoi của nguyên chủ, cậu vẫn rất trân trọng.
Đã từng trải qua cảm giác của kẻ không có thế lực hay sức mạnh, đời này, Phong Diễn quyết định bản thân nhất định phải xây dựng cho mình một tổ chức. Và Tần Nam là một ứng cử viên rất phù hợp.
Cắt máy truyền tin, sắc trời đã tối hẳn.
Phong Diễn nhàm chán nằm trên giường, trong lòng bắt đầu tính toán mối thù giết chóc của nguyên chủ, rốt cuộc phải trả thế nào mới hả được cơn giận?
Trong trí nhớ, tuy nguyên chủ không được coi trọng, nhưng tiền bạc của Phong gia chưa bao giờ bạc đãi cậu. Hơn nữa, khi ba ruột và cha kế của nguyên chủ ly hôn, họ cũng để lại cho cậu không ít sản nghiệp.
Chỉ tiếc là hiện tại, toàn bộ số sản nghiệp ấy đều do Lôi Cáp quản lý. Lý do đưa ra là khi đó nguyên chủ còn quá nhỏ, cần một người thay mặt trông coi. Lôi Cáp được phụ thân cử tới làm quản gia, và đương nhiên, toàn bộ tài sản đều do hắn ta tiếp nhận.
Phong Diễn bĩu môi, tiện tay mở quang não ra xem, lập tức cảm thấy cạn lời.
Theo cậu thấy, nguyên chủ đúng là ngốc hết chỗ nói. Đã là một phế vật về thể năng, không cần mua cơ giáp, vậy mà tiền bạc vẫn trôi đi như nước, bản thân lại chẳng hề nghi ngờ. Thật không biết nói cậu ta thế nào cho phải.
Phong Diễn tức đến đau cả bụng. Thực ra, nếu chịu suy nghĩ kỹ hơn một chút thì chuyện cha con Lôi Cáp phản bội cũng chẳng phải không có dấu hiệu.
Thế giới này phân cấp rất rõ ràng. Người sống trên tinh cầu cấp ba, muốn rời khỏi nơi này không chỉ cần chứng minh tài lực, mà còn phải vượt qua một vòng xét duyệt cực nghiêm ngặt, đủ điều kiện mới có thể được cấp phép. Giống như thời hiện đại muốn ra nước ngoài, ví dụ muốn định cư ở M quốc thì phải có thẻ xanh, muốn đến quốc gia khác thì cần hộ chiếu. Ngoài những con đường đó, chỉ có một cách: thi đỗ đại học.
Chính vì vậy, cha con Lôi Cáp mới lựa chọn phản bội. Họ vốn là hạ nhân của Phong gia, bị lưu đày cùng một chủ tử vô dụng đến tinh cầu cấp ba. Điều này khiến Lôi Cáp sao có thể cam lòng? Phải biết, ở một tinh cầu cấp ba, có người dù cố gắng cả đời cũng chưa chắc rời đi được.
Nguyên chủ thi đỗ Học viện Đế Đô, vậy bọn họ thì sao? Đúng lúc đó, Tam phu nhân đưa cành ôliu, không chỉ sắp xếp tốt chuyện học hành cho Avil, mà còn tặng một lọ dịch gen cao cấp. Với Lôi Cáp, đó gần như là cám dỗ không thể cưỡng lại, nên họ lập tức chọn phản bội.
Chỉ là, sao họ lại không nghĩ rằng, dù nguyên chủ sống ở Phù Quang tinh nhưng hộ tịch lại thuộc về Phong gia ở Đế Đô. Chỉ dựa vào mối quan hệ giữa nguyên chủ và cha con họ, nếu cậu rời đi, sao có thể dễ dàng bỏ mặc bọn họ?.