An Trì Vũ là bạn thân nhất của Khuất Duệ, hai người bọn họ ngày thường cơ hồ như hình với bóng, như cặp song sinh dính liền.
Thế nhưng, An Trì Vũ lại không phải là thiếu niên bất lương, thành tích học tập của anh ta thực tốt, là học bá đứng đầu cả khối.
Lúc này, nhìn thấy An Trì Vũ, Lục Tuyết Nhi mừng rỡ khôn xiết, không được được hét lên một tiếng, kích động hô lớn: “An Trì Vũ ——!”
An Trì Vũ cười ra tiếng, thả người nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, bước đến trước mặt Lục Tuyết Nhi.
Lục Tuyết Nhi không ngờ An Trì Vũ còn sống, mừng đến nỗi suýt khóc, thanh âm mềm mại mang theo tiếng nức nở: “An Trì Vũ, thật tốt quá, cậu còn sống, tôi còn tưởng rằng…… Tôi còn tưởng rằng…… Ô ô ô……”
Nói tới đây, thanh âm Lục Tuyết Nhi nghẹn ngào, không nói được gì nữa, con mắt hồng hồng nhìn An Trì Vũ.
An Trì Vũ là lớp trưởng lớp hai, ngày thường quan hệ với Lục Tuyết Nhi thực bình thường, rất ít nói chuyện.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng lã chã chực khóc của Lục Tuyết Nhi, An Trì Vũ hơi cảm động, mỉm cười ôn nhu an ủi cô: “Không cần lo lắng, tôi không có việc gì.”
Nói tới đây, An Trì Vũ theo bản năng nhìn Lục Tuyết Nhi từ trên xuống dưới, muốn nhìn xem cô có bị thương hay không.
Bởi vì váy Lục Tuyết Nhi dùng để đựng trứng gà rừng, cho nên quần lót màu hồng phấn lộ ra bên ngoài, nhưng cô căn bản không chú ý tới, bởi vì cô cho rằng xung quanh đây không có ai khác ngoài mình.
Vì vậy, An Trì Vũ dễ dàng nhìn thấy đôi chân trắng nõn cùng quần lót tinh xảo của Lục Tuyết Nhi.
Anh ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó buồn cười, cười trêu chọc nói: “Lục Tuyết Nhi, quần lót của cô khá xinh đẹp, trên đó có hình hello kitty.”
Lục Tuyết Nhi: “……”
Lục Tuyết Nhi sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần, gương mặt tái nhợt nháy mắt đỏ ửng, tay chân luống cuống ngồi xổm xuống, quỳ trên mặt đất, để chiếc váy đang bọc trứng gà rừng ở trên mặt đất, muốn che khuất hai chân của mình.
An Trì Vũ thấy vẻ mặt ngượng ngùng cùng xấu hổ của Lục Tuyết Nhi thì bật cười: “Đừng che nữa, tôi đã nhìn thấy hết rồi.”
Nghe An Trì Vũ nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tuyết Nhi trong nháy mắt đỏ bừng tới cổ, cô thẹn quá thành giận, hung tợn trừng mắt nhìn An Trì Vũ:
“An Trì Vũ, cậu, cậu đúng là đồ đáng ghét! Nếu sớm biết rằng cậu đáng ghét như vậy, tôi đã không lo lắng cho cậu cả đêm!”
“ồ? Cậu lo lắng cho tôi? Còn lo lắng cả đêm?” An Trì Vũ có chút ngoài ý muốn, nhìn Lục Tuyết Nhi với vẻ thích thú, “Sao cậu lại lo lắng cho tôi?”
Lục Tuyết Nhi đỏ mặt, tức giận nói: “Bởi vì tôi và Khuất Duệ không tìm thấy các cậu, nên chúng tôi còn tưởng rằng các cậu đã xảy ra chuyện…… Đúng rồi, Lữ Khải Hạo cùng Tạ Tư Tư đâu? Cậu có nhìn thấy bọn họ hay không?”
“Hai người bọn họ đang nhặt ốc ở bờ biển,” An Trì Vũ cười nhẹ: “không cần lo lắng, hai người bọn họ đều không có việc gì, cánh tay Tạ Tư Tư bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm.”
“Thật sao? Bọn họ đều còn sống sao?” Lục Tuyết Nhi mừng rỡ, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, vô cùng chờ mong nhìn An Trì Vũ.
An Trì Vũ nhìn Lục Tuyết Nhi đang quỳ trước mặt, thấy cô ngoan ngoãn như con mèo con, anh đưa bàn tay thon dài như ngọc, ôn nhu sờ đỉnh đầu cô, mỉm cười nói: “Thật sự, tôi lừa cậu làm gì?”
Anh dừng lại, rồi mỉm cười: “Khuất Duệ không sao chứ?”
“Đừng lo, cậu ấy không có việc gì…… cậu ấy……” Lục Tuyết Nhi theo bản năng trả lời, bỗng nhiên nhớ tới Khuất Duệ vì cứu mình đã cắt cổ tay cho cô uống máu.
Thấy Lục Tuyết Nhi đột nhiên dừng lại, sắc mặt An Trì Vũ biến đổi: “Khuất Duệ làm sao vậy? Cậu ấy ở nơi nào?”
“Cậu ấy ra ngoài tìm nước cùng đồ ăn, còn chưa trở về.” Lục Tuyết Nhi Nhi ngượng ngùng nói, kể lại ngắn gọn cho An Trì Vũ nghe chuyện cô và Khuất Duệ đã trải qua từ hôm qua tới giờ.
Vẻ mặt An Trì Vũ phức tạp, lông mày nhíu lại, anh cũng kể lại những chuyện mình, Lữ Khải Hạo cùng Tạ Tư Tư đã trải qua.
Hoá ra lúc ấy đoàn người An Trì Vũ, cùng với một nhóm hành khách trên máy bay đều may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng cũng nhờ một số mảnh vỡ máy bay mà trôi dạt đến hòn đảo này.
Sau khi lên đảo, một hành khách tên “Chu Kế Hổ” tự đề cử chính mình làm thủ lĩnh, ra lệnh cho những hành khách khác làm theo mệnh lệnh của hắn ta.
Một người đàn ông trung niên không đồng ý với yêu cầu vô lý của Chu Kế Hổ nên đã lao vào đánh nhau với Chu Kế Hổ.
Thấy tình thế không ổn, mấy người An Trì Vũ lợi dụng lúc hỗn loạn để bỏ trốn, tách ra khỏi những hành khách khác.
Sau đó, đoàn người An Trì Vũ đi vào rừng cây tìm kiếm đồ ăn, phát hiện mấy cây cắt lưỡi.
Trái của cây cắt lưỡi gọi là “quả lưỡi câu”, cũng chính là những quả dại màu tím đen trong túi nilon An Trì Vũ cầm trong tay.
Bởi vì quả của cây cắt lưỡi trong rừng sâu đều hái hết rồi, cho nên An Trì Vũ liền tới rừng cây bên này hái quả lưỡi câu.
Ngoại hình quả lưỡi câu rất giống quả nho, thịt quả chua chua ngọt ngọt, tươi mới ngon miệng, tương đối mọng nước, không chỉ có thể đỡ đói, còn có thể giải khát.
Vì vậy, mặc dù đoàn người An Trì Vũ không tìm được nước ngọt, nhưng dựa vào ăn quả lưỡi câu, bọn họ cũng không đặc biệt thiếu nước.
Sau khi Lục Tuyết Nhi nghe An Trì Vũ nói, trong lòng cảm thấy thật rối bời: “Nguyên lai rất nhiều người chưa chết, hiện tại bọn họ đều ở trên đảo này sao?”
“Đúng vậy, tính cả 5 người chúng ta, tổng cộng có 26 người còn sống,” An Trì Vũ trầm ngâm nói, “Chu Kế Hổ là chủ quán bar, tính cách bá đạo cường thế, tôi đoán sau này chúng ta chắc sẽ còn gặp được hắn, đến lúc đó chúng ta nên tận lực tránh xa hắn, để tránh cùng hắn phát sinh xung đột.”
“Ồ được,” Lộc Tuyết Nhi ngượng ngùng nói, “Ta cảm thấy Chu Kế Hổ thật sự quá đáng, những hành khách khác cũng không quen biết hắn, sao hắn có thể yêu cầu mọi người nghe mệnh lệnh của hắn?”
“Hắn ta có ham muốn kiểm soát rất lớn, sau này chúng ta phải cẩn thận hơn.” An Trì Vũ thở dài.
“Ai, ra là vậy!” Lục Tuyết Nhi nói, ánh mắt dừng ở quả lưỡi câu trên tay An Trì Vũ, bỗng nhiên cảm thấy tò mò, “quả lưỡi câu, tại sao lại kêu nó là ‘ quả lưỡi câu’ vậy? Tên này nghe đáng sợ quá! Tôi trước kia chưa từng nghe qua có loại quả này!”
An Trì Vũ cười nhạt, giải thích nói: “sở dĩ có cái tên quả lưỡi câu này, là bởi vì sau khi ăn nhiều loại quả này, đầu lưỡi sẽ xuất hiện vết rách, thậm chí sẽ đổ máu, cậu nhìn đầu lưỡi tôi này.”
Nói xong, An Trì Vũ hé miệng, vươn đầu lưỡi, để Lục Tuyết Nhi nhìn.