Lục Tuyết Nhi sửng sốt, đột nhiên có chút thẹn thùng, lúng túng nói: “Tôi, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn băng bó miệng vết thương cho cậu thôi, bởi vì hiện tại không có băng gạc……”
“Được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi,” Khuất Duệ gợi lên khóe miệng, “Tôi đi tìm đồ ăn cùng nước uống, cậu tự chiếu cố chính mình, cứ ở trong hàng động, ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”
Lục Tuyết Nhi nghe được câu “Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại”, tâm tình bỗng nhiên thực phức tạp, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi, cậu nhất định phải trở về trước khi trời tối nhé, tôi sợ trên đảo có dã thú, như vậy cậu sẽ rất nguy hiểm.”
Khuất Duệ nhíu mày: “Cậu nhắc tôi mới nhớ, không biết trên đảo này có dã thú hay không, để tôi đốt một đống lửa! Dã thú đều sợ lửa, cậu cứ ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.”
Nói tới đây, anh dừng lại, vẫn không yên tâm Lục Tuyết Nhi: “Không được, nếu tôi đi rồi, lỡ có thú dữ tới làm sao bây giờ?”
Lục Tuyết Nhi hơi sợ, ngượng ngùng nói: “Vậy, vậy cậu đừng đi, cậu ở đây với tôi đi!”
“Nhưng tôi rất đói bụng cũng rất khát, hai chúng ta đều cần uống nước, tôi phải ra ngoài tìm nước ngọt.” Khuất Duệ sắc mặt ngưng trọng.
Sau khi Lục Tuyết Nhi cùng Khuất Duệ thương lượng một lúc, Khuất Duệ vẫn quyết định đi tìm nước ngọt cùng đồ ăn.
Tuy nhiên, vì an toàn của Lục Tuyết Nhi, Khuất Duệ ở trong sơn động đốt một đống lửa, lại lấy một mảnh vỡ máy bay khác làm thành chủy thủ, đưa Lục Tuyết Nhi làm vũ khí phòng thân.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong, Khuất Duệ dặn dò Lục Tuyết Nhi vài câu, sau đó mới ra khỏi sơn động.
Lúc này, Lục Tuyết Nhi đã kiệt sức, nhưng vì sợ có thú dữ tới nên không dám ngủ, chỉ có thể nằm bên cạnh đống lửa để tiết kiệm thể lực.
Cô ở trong sơn động chờ khoảng một giờ, nhưng vẫn không thấy Khuất Duệ trở về.
Chán nản chờ đợi, cô quyết định đi ra ngoài nhìn xem gần đó có đồ gì ăn hay không.
Cô nhặt con dao lên, lấy hết can đảm, thật cẩn thận đi ra khỏi hang.
Mặt trời đang lặn, ánh sáng rực rỡ như một tấm màn mềm mại, lẳng lặng bao phủ hòn đảo nhỏ.
Ngoài sơn động là một khu rừng rộng lớn, xanh um tươi tốt.
Lục Tuyết Nhi cố nén cảm giác khó chịu của đói và khát, tìm kiếm trong rừng.
Sau khi tìm cả nửa ngày trời, cô bất ngờ tìm được một ổ trứng gà rừng trong một bụi cây rậm rạp!
Những quả trứng gà rừng có màu nâu nhạt, cô đếm đếm, tổng cộng có bảy quả.
Cô mừng rỡ như điên, vốn còn muốn mang cả ổ gà đi, nhưng nghĩ lại, nếu để lại ổ gà, nói không chừng gà rừng sẽ còn tiếp tục đẻ trứng?
Vì thế, cô đem bảy quả trứng gà và con dao bỏ vào làn váy của mình, sau đó dùng tay đỡ lấy váy, cô mỉm cười đi về phía hang động, định trở về nghỉ ngơi.
Hòn đào hoang vu hẻo lanh, những hàng cây xanh tươi tạo thành bóng râm, che khuất ánh mặt trời.
Bốn phía là sự im lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây sàn sạt, cùng với những tiếng kêu kỳ lại của những chú chim hoặc côn trùng không biết tên.
Lục Tuyết Nhi mang đôi giày trắng, một mình xuyên qua rừng cây, đi qua mặt cỏ.
Dọc theo đường đi, thường thường có con muỗi đốt bắp chân trắng nõn của cô, để lại trên đó rất nhiều vết cắn màu đỏ.
Lục Tuyết Nhi chỉ cảm thấy ngứa ngáy dữ dội ở chân, nhưng hai tay cô đang xách váy không thể gãi được, cho nên cô đành bước nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước.
Khi cô đang đi hết sức chuyên chú, bỗng nhiên nghe được tiếng cười từ tính của thiếu niên từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Cô hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một thiếu niên tuấn mỹ đang đứng ở trên cây, anh ta mặc sơ mi trắng, quần jean màu đen, một tay bám vào thân cây, tay kia cầm một con túi nilon.
Một túi nilon chứa đầy quả dại màu tím đen.
Mà thiếu niên hóa ra là bạn học cùng lớp của Lục Tuyết Nhi, cũng là hành khách ngồi cùng trên máy bay ngày hôm qua với cô ——
An Trì Vũ.