Lục Tuyết Nhi mơ màng mở mắt, nhìn thấy giáo bá Khuất Duệ đang nhìn cô chằm chằm.

Anh mặc một chiếc áo phông đen, ánh mắt sắc bén, tầm mắt nóng cháy giống như liệt hỏa hừng hực, như muốn thiêu rụi cô.

Giật mình, Lục Tuyết Nhi hoảng sợ, giống như nai con bị chấn kinh, phản xạ có điều kiện ngồi dậy, kinh hoảng thất thố nhìn Khuất Duệ.

Khuất Duệ nhếch mép cười, ngữ khí lười biếng: “Cậu không sao chứ?”

Vẫn còn hoảng sợ, Lục Tuyết Nhi không biết nên như trả lời thế nào, cô theo bản năng nhìn quanh bốn phía, sau đó phát hiện mình và Khuất Duệ đang ở giữa biển, ngồi trên một mảnh vỡ máy bay khổng lồ.

Bầu trời trong xanh, nắng chói chang.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, khiến Lục Tuyết Nhi choáng váng, lập tức nhớ lại chuyện vừa xảy ra ——

Cô đang đi du lịch nước ngoài một mình, định đến thăm anh họ đang học ở đó, không ngờ ở trên phi cơ trùng hợp gặp được bạn cùng lớp Khuất Duệ, An Trì Vũ, Lữ Khải Hạo cùng Tạ Tư Tư.

Sau lại, máy bay trục trặc rơi xuống biển và phát nổ……

Nghĩ đến đây, Lục Tuyết Nhi tràn ngập sợ hãi, cô nhìn Khuất Duệ với vẻ lo lắng, nhỏ giọng nói: “Tôi không có việc gì, còn cậu?”

Khuất Duệ thở dài, vẻ mặt hơi bực bội: “Tôi cũng không sao, nhưng tôi chỉ tìm thấy cậu, không thấy những người khác đâu”.

“Cái gì?” Lục Tuyết Nhi trong lòng căng thẳng, cô nhìn quanh bốn phía lần nữa, chỉ thấy những mảnh vỡ máy bay màu trắng nằm rải rác trên mặt biển, càng đáng sợ hơn, đúng như lời Khuất Duệ nói, bốn phía trừ bỏ Lục Tuyết Nhi cùng Khuất Duệ, căn bản không có những người khác!!!

“Người đâu? Những hành khách khác trên phi cơ đâu?” Sắc mặt Lục Tuyết Nhi sợ hãi cùng trắng bệch, biểu tình hoảng sợ, hoang mang nhìn Khuất Duệ.

Khuất Duệ cau mày, đôi mắt tối sầm lại: “Tôi cũng không biết, có lẽ họ đã chết rồi.”

Nghe thấy những lời Khuất Duệ nói, Lục Tuyết Nhi giống như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Hơn nửa ngày, cô mới lấy lại được bình tĩnh, đột nhiên cô cảm thấy muốn khóc, cắn môi dưới, toàn thân run rẩy: “Còn An Trì Vũ, Lữ Khải Hạo cùng Tạ Tư Tư thì sao? Bọn họ cũng đã chết rồi sao?”

Khuất Duệ khe khẽ thở dài: “Đừng nghĩ đến bọn họ nữa, hiện tại hai chúng ta cũng đang bị mắc kẹt, tự thân khó bảo toàn, nhanh ngẫm lại xem, chúng ta phải làm thế nào mới tìm được đất liền, nếu vẫn không tìm thấy đất liền, hai chúng ta đều sẽ chết đói chết khát.”

“Đất liền?” Đầu óc Lục Tuyết Nhi đờ ra một lúc, cô ngơ ngác nhìn biển cả mênh mông, lẩm bẩm nói, “Chúng ta đang ở giữa biển khơi, đất liền ở đâu ra?”

Kế tiếp, Lục Tuyết Nhi lâm vào bên trong cực độ khủng hoảng, sợ hãi An Trì Vũ, Lữ Khải Hạo cùng Tạ Tư Tư đã chết, càng sợ hãi bọn họ sẽ không bao giờ tìm thấy đất liền.

Ngược lại, Khuất Duệ vẫn rất bình tĩnh, liên tục an ủi Lục Tuyết Nhi, dặn dò cô đừng suy nghĩ quá nhiều.

Thời gian trôi qua, Lục Tuyết Nhi cùng Khuất Duệ nhìn xung quanh bốn phía thật lâu, cũng không nhìn thấy đất liền đâu cả.

Hơn nữa, điện thoại của bọn họ đã bị ướt sũng, hoàn toàn không dùng được.

Khi mặt trời ngả về phía tây, vệt sáng le lói bao phủ bầu trời.

Lục Tuyết Nhi gần như sắp khóc, nhìn Khuất Duệ một cách bất lực: “Tôi vừa đói vừa khát, làm sao bây giờ? Đội cứu viện khi nào mới tới ?”

Khuất Duệ trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: “Tôi đoán họ sẽ mất vài ngày mới có thể tới, ở trước lúc đó, hai chúng ta phải nghĩ cách sống sót.”

“Làm sao chúng ta mới có thể sống sót ?” Mũi Lục Tuyết Nhi đau xót, “Nếu không có nước, chúng ta chỉ có thể sống sót ba ngày, chúng ta không thể uống nước biển, bởi vì bên trong có muối, sau khi uống nước biển sẽ làm tăng tốc độ mất nước.”

“Tôi biết nước biển không thể uống,” Khuất Duệ trầm ngâm nói, từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo hình thỏi son, đưa cho Lục Tuyết Nhi, “Khối đường này cho cậu ăn, đây là do một cô bé trên máy bay đã cho tôi.”

Lục Tuyết Nhi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía thỏi son ——

Thỏi son ngoại hình tinh xảo xinh đẹp, giống như son môi màu hồng phấn, trên thân son có vẽ hình một nàng công chúa tóc dài đội vương miện.

Cả thỏi son toát lên một bầu không khí cổ tích, hiển nhiên đây là món đồ ăn vặt các bé gái cực kỳ thích.

Nghĩ đến đây, Lục Tuyết Nhi tâm tình thực phức tạp, cô cầm lấy viên kẹo, ngập ngừng cảm tạ Khuất Duệ: “Cảm ơn cậu, cậu có đao không? Chúng ta chia đôi viên kẹo, mỗi người một nửa nhé!”

“Không cần, cậu ăn đi!” Khuất Duệ cười nhạt, “Kẹo này sẽ giúp cậu có thể chống đỡ một đoạn thời gian.”

Lục Tuyết Nhi thực cảm động, lại muốn chia kẹo cho Khuất Duệ phân đường ăn, nhưng Khuất Duệ từ chối.

Vì thế, Lục Tuyết Nhi bóc kẹo ra, chậm rãi ăn.

Tuy rằng chỉ là một viên kẹo bình thường, nhưng cả ngày nay Lục Tuyết Nhi chưa ăn gì, thật sự là quá đói bụng, cho nên viên kẹo này với cô mà nói, giống như món ăn ngon nhất trên đời, khiến cô không thể dừng lại.

Cô vươn đầu lưỡi phấn nộn, từng chút thật cẩn thận liếm hết lần này đến lần khác, không nỡ cắn nát và ăn nó.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi ở giữa mảnh vỡ máy bay màu trắng, ánh mắt hồn nhiên, giống như một chú thỏ trắng nhỏ bé đáng thương.

Khuất Duệ ngồi cạnh Lục Tuyết Nhi, biểu tình nhàn nhạt, khi anh nhìn cô liếm kẹo, một Mặc dù Lục Tuyết Nhi ăn rất chậm, nhưng chỉ một lát sau, viên kẹo vẫn bị cô ăn hết.

Lúc này, cô vẫn rất khát và đói bụng, nhưng cơn đói đã đỡ hơn lúc trước.

Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của Khuất Duệ, trong lòng lại thấy xúc động ——

Mặc dù cô và Khuất Duệ là bạn cùng lớp, nhưng trước hôm nay, hai người bọn họ cơ hồ không nói chuyện với nhau.

Khuất Duệ là giáo bá của trung học Cẩm Thành, cũng là một học sinh cá biệt điển hình, ngày thường thường xuyên hút thuốc uống rượu, đánh nhau trốn học, khiến thầy cô kinh hãi.

Lục Tuyết Nhi là một cô gái ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ, cô cùng Khuất Duệ hoàn toàn không phải người cùng một thế giới.

Ban đầu, Lục Tuyết Nhi rất sợ Khuất Duệ, nhưng hôm nay cô cùng anh tiếp xúc, phát hiện anh cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại còn thực chiếu cố mình?!

Nghĩ đến đây, Lục Tuyết Nhi có chút vui vẻ, bắt đầu trò chuyện cùng Khuất Duệ, thương lượng làm thế nào tìm kiếm đất liền.

Vài tiếng sau, màn đêm buông xuống, tinh quang lộng lẫy.

Lục Tuyết Nhi cùng Khuất Duệ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào, chỉ có thể đứng ở trên đống đổ nát, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.

Lục Tuyết Nhi nhìn đầy trời ngôi sao, lẩm bẩm nói: “Bầu trời đêm nay đẹp quá, tôi bỗng nhiên nhớ tới một câu, ‘ mỗi một tòa cô đảo đều được biển sâu ôm ấp, mỗi một ngôi sao đều giao thoa với Ngân Hà ’.”

Khuất Duệ cười khúc khích, tinh nghịch liến nhìn Lục Tuyết Nhi: “Cậu nói lời này khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.”

Nói xong, anh bỗng nhiên vòng tay qua vai Lục Tuyết Nhi bả vai, ghé sát vào tai cô, thổi nhẹ lên vành tai thanh tú của cô: “Tôi cũng muốn ôm cậu, cũng muốn cũng cậu tương giao.”

Lục Tuyết Nhi: “……”

Lục Tuyết Nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ, vừa thẹn vừa bực Khuất Duệ ra: “Cái gì tương giao? Cậu, cậu là biến thái sao?”

Khuất Duệ cười ha ha: “Hai chúng ta hiện tại trai đơn gái chiếc, cậu cảm thấy tôi thoạt nhìn rất giống Liễu Hạ Huệ sao?”

Trong lòng Lục Tuyết Nhi lộp bộp một tiếng, đột nhiên có chút sợ hãi, theo bản năng nhìn xung quanh, lại chỉ nhìn thấy biển cả mênh mông.

Dưới bầu trời đen nhánh, ánh trăng sáng vằng vặc rải rác trên mặt biển, tạo nên một vầng sáng bạc nhàn nhạt, tựa như ảo mộng.

“Đừng nhìn nữa, cậu hiện tại có chạy đằng trời,” Khuất Duệ lười biếng nói, “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai lại nghĩ cách tìm đất liền.”

Tiếng nói vừa dứt, Khuất Duệ nằm trên xác máy bay, đôi tay gối sau đầu, nhắm hai mắt, bắt đầu ngủ.

Lục Tuyết Nhi hơi bối rối, do dự một chút, chọn một chỗ cách xa Khuất Duệ, ghé vào xác máy bay, cuộn tròn cơ thể nhỏ xinh, cũng bắt đầu ngủ.

Nhưng mà, ban đêm biển rộng, nhiệt độ không khí hạ đột ngột, gió lạnh gào thét.

Lục Tuyết Nhi nằm trong chốc lát, còn chưa ngủ, bị lạnh đến run bần bật, không nhịn được hắt hơi.

“Chậc, con gái thật phiền phức,” Khuất Duệ có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn ngồi dậy, cởi chiếc áo phông đen, ném cho Lục Tuyết Nhi, “Đắp lên.”

Lục Tuyết Nhi chỉ cảm thấy một luồng hơi thở nam tính tươi mát ập vào mặt, giây tiếp theo, chiếc áo thun mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể thiếu niên phủ lên mặt cô.

Cô mờ mịt lấy áo thun xuống, thụ sủng nhược kinh nhìn Khuất Duệ.

Dưới ánh sao và ánh trăng, thiếu niên cao lớn không mặc áo, đôi mắt phóng khoáng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sắc bén như dao.

Ánh trăng bạc bao phủ lấy thân hình thiếu niên, phủ lên toàn thân một tầng ánh bạc mông lung.

Cơ bắp anh rắn chắc, sáu khối cơ bụng đường cong rõ ràng, gợi cảm đến mức khiến người mặt đỏ tim đập thình thịch.

Trong lòng Lục Tuyết Nhi căng thẳng, tim đập loạn xa như nai con chạy loạn, biểu tình hoang mang: “Cảm ơn cậu, nhưng…… Cậu cũng chỉ có một bộ quần á, tôi không thể mặc áo của cậu, bằng không cậu sẽ cảm lạnh.”

Khuất Duệ cười như không cười: “Tôi sẽ không cảm lạnh, thân thể tôi tốt hơn cậu.”

“A? Dù thân thể cậu khoẻ mạnh thì cũng không thể không mặc quần áo được!” Lục Tuyết Nhi cắn môi dưới, lòng rối bời, thần sắc phức tạp nhìn Khuông Duệ, “Nếu cậu bị cảm thì phiền phức lắm, nơi này không có thuốc!”

Khuất Duệ trầm ngâm một lát, rồi khẽ cười, Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Tuyết Nhi ngồi xổm xuống, nắm cằm cô: “Cậu nói cũng đúng, hay như vậy đi, cậu đem áo trả lại cho tôi, tôi ôm cậu ngủ, thế nào?”

“……” Tim Lục Tuyết Nhi đột nhiên đập gia tốc, hai má nóng bừng, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt Khuất Duệ.

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy, giống như dòng xoáy sâu không thấy đáy, muốn đem người khác cuốn vào thật sâu.

Ánh trăng chiếu vào đồng tử, khiến đôi đồng tử giống như toả ra một loại ma lực khó cưỡng, mê hoặc nhân tâm.

Ngay lúc Lục Tuyết Nhi sững sờ, Khuất Duệ giật chiếc áo thun đen trên tay Lục Tuyết Nhi, lưu loát mà đem áo thun mặc vào, rồi nằm xuống xác máy bay, vươn một cánh tay, ngữ khí bá đạo: “Lại đây, ngủ trên tay tôi.”

Lục Tuyết Nhi xấu hổ đến mức muốn tìm khe đất chui vào, cô liên tục lắc đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Không, tôi không cần……”

Khuất Duệ cười nhạt nói: “Vậy cậu cứ tiếp tục chịu lạnh đi, chờ cậu lạnh đến không chịu nổi, thì tới trong lòng ngực tôi đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play