Lục Tuyết Nhi nhìn kỹ, phát hiện trên đầu lưỡi An Trì Vũ quả nhiên có vài vết thương thật nhỏ, tức khắc hoảng sợ: “Ai, lưỡi cậu chắc rất đau đi? Ta cảm thấy quả lưỡi câu thật đáng sợ!”
“Cũng không phải rất đau, chỉ hơi đau chút thôi,” An Trì Vũ nhẹ nhàng cười, “quả lưỡi câu ăn rất ngon, cậu có muốn nếm thử hay không?”
“Ăn rất ngon sao?” Lục Tuyết Nhi bán tín bán nghi, theo bản năng mà nhìn về phía quả lưỡi câu trong tay An Trì Vũ.
“Cậu không phải đang khát nước sao? Ăn thử quả lưỡi câu đi, nó sẽ giúp cậu đỡ khát.” An Trì Vũ nói, mở túi nilon, ra hiệu Lục Tuyết Nhi lấy quả ăn.
Lục Tuyết Nhi hiện tại vừa đói vừa khát, cũng không rảnh lo quả này chưa được rửa sạch, cô trực tiếp cảm ơn An Trì Vũ, sau đó cầm lấy một quả lưỡi câu, lột vỏ trái cây, định ăn phần thịt.
Thấy vậy, An Trì Vũ nhịn không được ho khan một tiếng, nhắc nhở Lục Tuyết Nhi: “Tuyết Nhi, vỏ trái cây cũng có thể ăn, cậu không cần lãng phí vỏ trái cây, bởi vì chúng ta không biết khi nào đội cứu viện mới đến, cho nên mỗi loại đồ ăn, cho dù là một quả lưỡi câu, đối chúng ta mà nói cũng thực trân quý.”
Nghe vậy, Lục Tuyết Nhi mới phục hồi tinh thần, nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình và đám người An Trì Vũ——
Hiện tại bọn họ bị lưu lạc đến hoang đảo, thật sự không thể lãng phí đồ ăn gì, nếu không bọn họ vẫn không tìm thấy đồ ăn, thì sẽ bị chết đói!
Nghĩ đến đây, Lục Tuyết Nhi có chút hổ thẹn, ngập ngừng xin lỗi An Trì Vũ: “Thực xin lỗi, tôi, tôi quên mất chúng ta đang ở trên hoang đảo……”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT