Tuy nhiên, Lục Tuyết Nhi cũng không uống được bao nhiêu, vẫn rất khát nước.
Khuất Duệ nghĩ nghĩ, cầm lấy chủy thủ, lại rạch thêm một đường thật sâu trên cổ tay mình.
“A a a a ——!” Lục Tuyết Nhi sợ hãi hét lên, giãy giụa bò dậy từ trên mặt đất, đau lòng nhìn vết thương trên tay Khuất Duệ, khóc nức nở hỏi, “Cậu làm gì thế? Sao lại tiếp tục cắt tay mình?”
“Chỗ máu vừa rồi không đủ cho cậu uống đâu, cậu cần uống thêm một chút mới được.” Khuất Duệ nhẹ nhàng giải thích.
Lục Tuyết Nhi vô cùng cảm động, lại lần nữa khóc lên, nhưng cô đã mất nước nghiêm trọng, không thể khóc thêm được nữa.
Nàng đau lòng đem bàn tay bị thương của Khuất Duệ dán ở trên má: “Thực xin lỗi, tôi lại trở thành gánh nặng cho cậu, thực xin lỗi, ô ô ô ô……”
“Mau uống máu đi, trên váy dính đầy máu kìa,” Khuất Duệ cong cong khóe miệng, đối với phản ứng hiện tại của Lục Tuyết Nhi thực vừa lòng, “Đừng lãng phí máu của tôi, tôi không có nhiều máu cho cô uống đâu.”
Lục Tuyết Nhi gật đầu, vừa khóc vừa cảm ơn Khuất Duệ: “Cảm ơn cậu, cậu thật tốt……”
Nói xong, lại lần nữa bắt đầu liếm miệng vết thương đổ máu của Khuất Duệ, tâm tình vô cùng phức tạp,
Khuất Duệ hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Lục Tuyết Nhi: “Đừng phát thẻ người tốt cho tôi, tôi không phải người tốt.”
“Ở trong lòng tôi, cậu là một người rất tốt……” Lục Tuyết Nhi liếm máu trên tay Khuất Duệ, khoang miệng nồng đậm mùi máu tươi.
Tuy máu không thể giải khát như nước ngọt, nhưng cũng tạm thời giảm bớt trạng thái mất nước của cô, giúp cô dần khôi phục một ít tinh thần.
Khuất Duệ nhếch đôi môi mỏng, nhìn Lục Tuyết Nhi bằng ánh mắt chó sói nhìn con mồi, trêu chọc: “Nếu cậu cảm thấy tôi là người tốt, vậy cậu định báo đáp tôi như thế nào? Không bằng lấy thân báo đáp đi, đêm nay bồi tôi ngủ, thế nào?”
“……” Lục Tuyết Nhi vốn còn cảm thấy Khuất Duệ đối với cô rất tốt, nhưng bỗng nhiên nghe anh nói như vậy, cô có chút sừng sờ.
Hơn nửa ngày, cô mới phản ứng lại, mặt lập tức đỏ, dở khóc dở cười mà nhìn anh.
“Bồi tôi ngủ, thế nào?” Khuất Duệ cúi người ở bên tai Lục Tuyết Nhi nói nhỏ.
Trong hang đông yên tĩnh và hẻo lánh, thanh âm của anh vừa từ tính vừa dễ nghe, trên người anh còn mang theo hơi ấm cùng hơi thở nam tính truyền đến, khiến Lục Tuyết Nhi bỗng nhiên cảm thấy một trận tâm hoảng ý loạn, nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Tâm trí Lục Tuyết Nhi rối bời, không biết nên trả lời Khuất Duệ thế nào.
Lúc này, Khuất Duệ nhướng mày, lười biếng nói: “Thôi bỏ đi, chúng ta hai ngày không tắm rửa, quá bẩn, chờ sau khi đội cứu viện cứu chúng ta trở về đi, cậu tắm rửa sạch sẽ, tôi ngủ với cậu.”
Lục Tuyết Nhi: “……”
“Cậu nghỉ ngơi trong chốc lát đi, tôi rất đói bụng, tôi đi tìm chút đồ ăn làm cơm tối.” Khuất Duệ nói xong, xoay người định rời hang động.
“Từ từ, miệng vết thương của cậu còn chưa băng bó!” Lục Tuyết Nhi vội vàng nói.
“Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cần băng bó.” Khuất Duệ thản nhiên đáp.
“Nhưng mà, vết thương này đâu phải vết thương nhỏ? Miệng vết thương thoạt nhìn rất sâu!” Lục Tuyết Nhi lo lắng nói, sau đó bắt đầu phát sầu, không biết nên dùng thứ gì băng bó miệng vết thương cho Khuất Duệ.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến trên đầu đang đeo một một chiếc dây cột tóc màu hồng nhạt, vì thế giơ tay tháo chiếc dây cột tóc bằng lụa mềm mại xuống, nghiêm túc nhìn Khuất Duệ: “Tôi giúp cậu băng bó!”
Khuất Duệ vốn dĩ cảm thấy không cần băng bó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương như vậy của Lục Tuyết Nhi, anh không nhịn được mà bật cười: “Được.”
Kế tiếp, Lục Tuyết Nhi thật cẩn thận cởi dây cột tóc, quấn quanh cổ tay bị thương của Khuất Duệ giống như băng gạc, quấn vài vòng rồi thắt nơ con bướm.
Khuất Duệ nhìn lướt qua nơ con bướm màu hồng nhạt kia, xấu xa cười, trêu chọc nói: “Trò này của cậu cũng rất có ý tứ a, người khác chỉ cần nhìn thấy dây cột tóc của con gái là biết ngay tôi đã có chủ.”