Tiếp theo, Khuất Duệ dùng con dao cắt một đầu trên cành cây, lại khoét một lỗ trên tấm ván gỗ, đem cỏ khô để ở bên dưới, dùng chân dẫm mạnh cành cây, đưa đầu nhọn vào lỗ, chà xát nhanh để tạo ra ma xát.
Nhưng mà, Khuất Duệ chưa từng có kinh nghiệm đanh lửa, cho nên anh thử đi thử lại, mất vài tiếng đồng hồ, rốt cuộc mới đánh lửa thành công.
Cuối cùng, xuất hiện bột phấn màu đen, trong lỗ bốc lên từng đợt khói nhẹ, vài tia lửa xuất hiện trên cỏ khô.
Khuất Duệ cầm cỏ khô lên, cẩn thận thổi mấy cái, tia lửa dần dần biến thành ngọn lửa, bắt đầu cháy.
Khuất Duệ cười nhẹ một tiếng, đặt cỏ khô đang cháy bỏ vào đống cành cây trên mặt đất.
Không bao lâu, nhánh cây hừng hực bốc cháy, biến thành một đống lửa trại.
Thấy vậy, Lục Tuyết Nhi tức khắc mừng rỡ như điên, nhịn không được kêu to: “Khuất Duệ lão đại, cậu quá lợi hại, cậu là thần tượng của tôi!”
“Không có gì, chúng ta nướng ốc biển đi!” Khuất Duệ hơi hơi mỉm cười.
Trong lúc Khuất Duệ đánh lửa, Lục Tuyết Nhi đã đem ốc biển rửa sạch và xâu chúng lên cành cây.
Thế là Lục Tuyết Nhi cùng Khuất Duệ bắt đầu nướng ốc biển.
Bất quá, Lục Tuyết Nhi không có kinh nghiệm nướng, thịt ốc biển còn chưa có nướng chín, nhánh cây đã bị nướng gãy, vì thế cô đành phải đem ốc biển xâu ở một cành cây khác tiếp tục nướng.
Cứ như vậy, hai người mất bao công sức mới vất vả có được một “bữa ăn”.
Tuy nhiên, ốc biển cũng không có nhiều, hai người ăn xong thịt ốc biển, họ vẫn cứ rất đói bụng và khát nước.
Để sống sót, việc cấp bách là tìm được nước ngọt và một địa phương có thể nghỉ ngơi đêm nay.
Vì thế, Lục Tuyết Nhi cùng Khuất Duệ đi sâu vào trong rừng cây tìm kiếm nước ngọt.
Hai người bọn họ bộ một lúc lâu, thẳng đến hoàng hôn, cũng không tìm được nước ngọt.
May mắn là, hai người bọn họ tìm được một cái sơn động.
Cái sơn động này không phải rất lớn, nhưng cũng có mấy chục mét vuông, giống như một căn phòng rỗng rãi, có thể dùng để che mưa chắn gió, vừa làm chỗ nghỉ ngơi.
“Đêm nay chúng ta ở nơi này đi!” Khuất Duệ nhìn quanh trong sơn động một vòng, chỉ vào góc bên trái sơn động, “Lát nữa tôi tìm một ít cỏ khô trải vào nơi đó làm một chiếc giường.”
Lục Tuyết Nhi đã mất nước nghiêm trọng, mắt đầy sao xẹt, thân mình mảnh khảnh hơi hơi lắc lư: “Đầu óc tối choáng váng như sắp ngất rồi, tôi khát nước quá……”
Vừa nói, cô vừa nghiêng ngả đi đến vách sơn động, nằm trên mặt đất, bắt đầu nghỉ ngơi.
Khuất Duệ đến bên cạnh Lục Tuyết Nhi, nhìn đôi môi khô khốc của cô, không khỏi nhíu mày: “Chúng ta không tìm thấy nước, tôi muốn chưng cất nước biển lấy nước ngọt, nhưng không có vật chứa, cậu kiên trì một chút, chờ buổi tối, tôi đi thu thập sương sớm.”
Sắc mặt Lục Tuyết Nhi tái nhợt, hơi thở thoi thóp: “được, cảm ơn cậu……”
Lời còn chưa dứt, mắt cô tối sầm lại, rồi ngất đi.
Sắc mặt Khuất Duệ đại biến, theo phản xạ nhẹ nhàng lay Lục Tuyết Nhi: “Lục Tuyết Nhi, cậu không sao chứ? Cậu tỉnh lại, đừng ngủ……”
Khuất Duệ lay Lục Tuyết Nhi một hồi lâu, kêu tên cô thật lâu, cô mới từ từ tỉnh lại, hữu khí vô lực nhìn anh: “Tôi muốn uống nước, nước……”
Khuất Duệ đau đầu, nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại không có nước, giờ chỉ có thể uống nước tiểu thôi, tôi đi tiểu cho cô uống!” [Tiếu: Anh như này mà tán được gái chắc chắn là do đẹp trai =)))]
Lục Tuyết Nhi: “……”
Khuất Duệ nhìn vẻ mặt suy sụp của Lục Tuyết Nhi, dở khóc dở cười nói: “Không thì làm sao bây giờ? Cậu nếu không uống nước tiểu, sẽ chết khát đấy.”
Trong lòng Lục Tuyết Nhi dâng lên cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, đột nhiên rất muốn khóc, nhưng lại khóc không được, cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn của Khuất Duệ, hơi thở mong manh nói: “Tôi, tôi cũng không biết làm sao bây giờ……”
Khuất Duệ nhướng mày, liếm liếm đôi môi khô khốc, nửa đùa nửa thật nói: “Cứ uống nước tiểu của tôi đi, cứ coi như hai chúng ta chơi trò chơi tình thú, cô là của nữ nô của tôi, thế nào?”
“……” Lục Tuyết Nhi khóc không ra nước mắt, trái tim gần như tan vỡ, nhưng giờ này khắc này, cô vắt hết óc, cũng không nghĩ được biện pháp nào tốt hơn để cứu chính mình.
Lúc này, Lục Tuyết Nhi cảm thấy mình ngày càng suy yếu, thân thể nhẹ bẫng, trước mắt một trận quay cuồng.
Cô chỉ có thể nhắm hai mắt lại, cố gắng bình ổn cảm giác choáng váng c.
Khuất Duệ nhìn Lục Tuyết Nhi đang hơi thở thoi thóp, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Anh trầm ngâm một lát, từ trong túi quần lấy ra con dao làm từ mảnh vỡ máy bay kia, sau đó vươn cổ tay trái của mình, dùng chủy thủ sắc bén cắt vỡ làn da.
Anh xuống tay thực mạnh, trong phút chốc, da trơn bóng bị cắt đức, một miệng vết thương đẫm máu chợt xuất hiện.
Dòng máu đỏ tươi đáng sợ chảy xuống theo cổ tay của anh, từng giọt chảy xuống mặt đất.
“Tiểu khả ái, há miệng ra.” Khuất Duệ một bên nói, một bên lay Lục Tuyết Nhi.
Lục Tuyết Nhi vô lực mở mắt, sau đó bị vết thương chảy máy đầm đìa của Khuất Duệ doạ sợ tới mức hét lên một tiếng: “Cậu làm gì thế? Cậu sao lại bị thương?”
“Cậu không muốn uống nước tiểu, cũng chỉ có thể uống máu,” vẻ mặt Khuất Duệ bình tĩnh, “Cậu uống máu của tôi trước, đợi buổi tối tôi đi thu thập sương sớm.”
Lục Tuyết Nhi kinh hãi, cô không ngờ rằng Khuất Duệ lại bảo cô uống máu của anh!
Cô ngơ ngác nhìn Khuất Duệ, trong lòng như có sóng biển ngập trời, bỗng nhiên, cô khóc như một đứa trẻ, “Oa, r*n rỉ gào khóc: “Cậu vì cái gì đối tốt với tôi như vậy? Vì sao? Trước đây chúng ta còn chưa bao giờ nói chuyện với nhau, quan hệ cũng không tốt……”
“Đừng khóc, nếu không cơ thể cậu sẽ mất nước nhanh hơn!” Khuất Duệ chau mày, đem vết thương để bên môi Lục Tuyết Nhi, “uống nhanh lên, đừng để máu của tôi bị lãng phí.”
Lục Tuyết Nhi cũng biết mình không thể khóc, nhưng nước mắt vẫn chảy ra, căn bản ngăn không được.
Cô một bên khóc, một bên vươn đầu lưỡi, liếm láp máu tươi của Khuất Duệ, nức nở nói: “Uống máu hữu dụng không? Có thể giải khát sao?”
“Hữu dụng, tạm thời có thể giải khát,” Khuất Duệ thở dài một tiếng, “Cậu chỉ cần bảo trì thể lực, ngàn vạn không thể sinh bệnh, nhất định phải chờ cứu viện đến, tôi sẽ đi tìm cái gì đó để ăn.”
“Tôi đã biết, tôi sẽ bảo trì thể lực.” Lục Tuyết Nhi chảy nước mắt, tiếp tục liếm máu trên cổ tay Khuất Duệ.
Không bao lâu, miệng vết thương của Khuất Duệ dần dần khép lại, không đổ máu nữa