“……” Lục Tuyết Nhi không nói lên lời, bất lực nhìn Khuất Duệ.

Cuồng duệ tươi cười hài hước, lại lần nữa nhắm mắt ngủ.

Lục Tuyết Nhi cũng bắt đầu ngủ, cô nằm trên xác máy bay, miên man suy nghĩ trong chốc lát, ảo tưởng An Trì Vũ, Lữ Khải Hạo cùng Tạ Tư Tư không có chết, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

——————————————————

Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới mọc, ánh bình minh nhiễm hồng chân trời.

Lục Tuyết Nhi bị Khuất Duệ đánh thức, thanh âm thiếu niên từ tính mang theo ý cười: “Tiểu khả ái, mau dậy đi, phía trước có hòn đảo!”

Lục Tuyết Nhi vốn còn đang ngái ngủ, nghe thấy lời này liền tỉnh táo, cô vội vàng mở mắt, ngồi dậy từ mảnh vỡ máy bay.

Lúc này, Khuất Duệ chỉ vào một hòn đảo nhỏ cách đó không xa, cười nói: “Nhìn kìa, hòn đảo đỏ không xa chúng ta đâu.”

Lục Tuyết Nhi tập trung nhìn vào, thấy  một hòn đào nhỏ màu xanh ngọc bích sừng sững giữa đại dương, dưới trời xanh mây trắng, toả ra sức sống mãnh liệt, làm người ta nhịn không được vui vẻ thoải mái.

Gió biển thổi qua, mang theo hơi thở của biển.

Mắt Lục Tuyết Nhi sáng ngời, không khỏi mỉm cười: “Đúng vậy, hòn đảo đó hình như không xa, nhưng là, chúng ta làm thế nào đi lên đảo được?”

Khuất Duệ cúi đầu, cẩn thận quan sát phương hướng nước biển lưu động, nghiêm túc nói: “Nếu chúng ta tiếp tục ngồi trên mảnh vỡ máy bay, sẽ càng ngày càng xa hòn đảo, chúng ta phải bơi đến đảo.”

Nói xong, Khuất Duệ nhìn mảnh vỡ máy bay dưới chân một vòng, ngồi xổm xuống, bẻ gãy mấy mảnh vỡ mỏng, cho vào túi quần.

“Ai, sao cậu lại đem mảnh vỡ máy bay cất vào túi quần?” Lục Tuyết Nhi tò mò hỏi.

“Trên đảo khả năng có dã thú,” Khuất Duệ nhướng mày, “Đợi chút nữa tôi đem mảnh vỡ này gia công một chút, làm thành chủy thủ, có thể dùng để phòng thân.”

“Ồ, thì ra là như vậy, cậu nghĩ thật chu đáo!” Lục Tuyết Nhi trầm trồ.

Khuất Duệ cười khẽ: “Không có gì, chúng ta hiện tại bơi lên đảo đi!”

Vừa dứt lời, Khuất Duệ liền nhảy xuống biển, dùng cách bơi tự do nhanh chóng hướng hòn đảo phía trước bơi đến.

Lục Tuyết Nhi sững sờ, chờ cô phục hồi tinh thần, Khuất Duệ đã bơi được hai mươi mấy mét.

“Này, Khuất Duệ, cậu đừng đi, tôi không biết bơi ——!” Lục Tuyết Nhi hoảng hốt hét lên, đôi tay chụm lại thành hình dạng cái loa, hét về phía Khuất Duệ, “Cậu mau quay lại đi!”

“Chết tiệt!” Khoé miệng Khuất Duệ giật giật, bất đắc dĩ dừng tư thế bơi lội, xoay người nhìn về Lục Tuyết Nhi trên mảnh vỡ máy bay, “Cô thật sự không biết bơi sao?”

“Tôi thật sự không biết bơi!” Lục Tuyết Nhi khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn thành một trái khổ qua, “Làm sao bây giờ ? Tôi làm cách nào mới có thể đến được đảo?”

Nói tới đây, cô bỗng nhiên nhớ tới chính mình còn không có rửa mặt, vì thế ngồi xổm ở bên cạnh mảnh vỡ, một bên dùng nước biển rửa mặt, một bên nói với Khuất Duệ: “Khuất Duệ, giúp tôi với, tôi nên làm cái gì bây giờ ?”

Khuất Duệ không biết nên khóc hay cười, bất đắc dĩ bơi về phía Lục Tuyết Nhi: “Còn có thể làm sao bây giờ? Tôi dạy cậu bơi lội đi!”

“A? Nhưng là dạy thế nào? Cậu có thể dạy sao?” Lục Tuyết Nhi dùng tay nhỏ lau bọt nước trên mặt, thấp thỏm bất an hỏi.

Khuất Duệ thở dài: “Thử xem đi, hiện tại cũng không có biện pháp khác.”

Vì thế, Khuất Duệ giảng giải cho Lục Tuyết Nhi tư thế bơi ếch, rồi bơi đến chỗ cách xác máy bay 2 mét: “Tới, đến nơi này với tôi.”

Lục Tuyết Nhi nhìn nước biển xanh thẳm, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, cô rụt rè nói: “Tôi, tôi sợ lắm, tôi không dám……”

“Đừng sợ, mau tới đây, nếu cô không học được bơi lội, thì không cách nào lên đảo được.” Khuất Duệ kiên nhẫn động viên, một bên nổi trong nước biển, một bên cổ vũ Lục Tuyết Nhi.

Lục Tuyết Nhi chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, nhưng cô không thể lùi bước, đành phải căng da đầu, ngồi xuống cạnh mảnh vỡ máy bay, dùng sức một phác, nhào về phía Khuất Duệ cách đó hai mét.

Tuy nhiên, bởi vì Lục Tuyết Nhi không biết bơi, cho nên sau khi cô rơi xuống nước, tức khắc tâm hoảng ý loạn, hét lên một tiếng, dùng sức ôm cổ Khuất Duệ.

Nước biển rất sâu, Khuất Duệ không thể chạm tới đáy, bị Lục Tuyết Nhi lôi kéo như vậy, anh cũng chìm xuống đáy biển.

Trong lòng anh căng thẳng, nhanh chóng ôm lấy eo Lục Tuyết Nhi, mang theo cô bơi về phía mảnh vỡ máy bay.

Nhưng Lục Tuyết Nhi quá sợ hãi, coi Khuất Duệ thành phao cứu sinh, gắt gao ôm chặt ấy anh, chính mình căn bản là không biết nên làm như thế nào, dẫn tới hai người chìm xuống đáy biển.

Chết tiệt!

Khuất Duệ cũng không có kinh nghiệm cứu người dưới nước, Anh thầm rủa trong lòng, nghiến răng ôm chặt lấy Lục Tuyết Nhi, vừa kéo vừa mang, thật vất vả mới đem cô mang lên mảnh vỡ máy bay.

Lúc này, Lục Tuyết Nhi sặc nước, liều mạng ho khan, mắt hạnh ngấn lệ, hai mắt hồng như con thỏ con, thoạt nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.

Khuất Duệ có chút đau đầu: “Không được, nơi này không phải bể bơi, tôi dẫm không đến dưới nền đất, không thể dạy cô bơi lội, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.”

“Kia…… Khụ khụ khụ…… Còn có biện pháp gì?” Lục Tuyết Nhi một bên ho khan, một bên đáng thương vô cùng mà nhìn Khuất Duệ.

Khuất Duệ liếc Lục Tuyết Nhi, lại nhìn quanh bốn phía một vòng, ánh mắt dừng trên một tấm ván gỗ đang lơ lửng ở xa: “Nơi đó có một tấm ván gỗ, đợi đó, tôi đi lấy.”

Nói xong, Khuất Duệ liền nhanh chóng bơi về phía tấm ván gỗ và quay lại bên cạnh Lục Tuyết Nhi: “đây hình như là sàn gỗ của boong tàu, không biết là từ đâu tới, cậu ôm tấm ván gỗ này, bơi tới đảo đi, tôi ở bên cạnh bảo hộ cậu.”

“Ồ, được rồi.” Lục Tuyết Nhi hơi lo lắng, nhưng cô vẫn làm theo lời Khuất Duệ, dùng tấm ván gỗ làm phao, mượn sức nổi của tấm ván gỗ, gian nan bơi tới bãi biển gần đó.

Khi đến bãi biển kia, cả Lục Tuyết Nhi cùng Khuất Duệ đều thở phào một hơi, cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Lúc này, Lục Tuyết Nhi cả người đều ướt đẫm, giống như gà rớt vào nồi canh, váy trắng mong manh gắt gao dán ở trên người cô, để lộ những đường cong quyến rũ.

Khuất Duệ nhìn lướt qua ngực Lục Tuyết Nhi, nhìn thấy chiếc quần lót màu hồng nhạt lộ ra dưới lớp váy trắng, bỗng nhiên mắng câu thô tục: “Thao! Lão tử có phải là cầm thú đâu, chẳng lẽ còn không bằng cầm thú đâu?”

“……” Lục Tuyết Nhi ngẩn ra, theo bản năng cúi đầu nhìn về phía chính mình, khi cô phát hiện chiếc váy đang mặc trở nên thực trong suốt, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng, đôi tay theo bản năng bưng kín bộ ngực, “Cậu, cậu đừng nhìn tôi……”

Khuất Duệ cười ha ha, nụ cười không hề che dấu: “Tiểu khả ái, cậu tốt nhất nên cầu nguyện đội cứu viện nhanh đến đi, bằng không tôi cũng không biết, rốt cuộc tôi sẽ làm ra chuyện gì với cậu đâu.”

Tiếng nói vừa dứt, Khuất Duệ không nhìn Lục Tuyết Nhi, sải bước đi đến rừng cây phía trước.

Lục Tuyết Nhi có chút sợ hãi, cắn môi dưới, thận trọng đi theo phía sau Khuất Duệ.

Nhưng mới vừa đi được vài bước, cô liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, bụng cồn cào vì đói.

Cô do dự một chút, nhìn bóng dáng không xa xủa Khuất Duệ, yếu ớt nói: “Khuất Duệ, tôi rất khát nước, tôi muốn uống nước.”

Khuất Duệ quay đầu nhìn Lục Tuyết Nhi, thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, liền chỉ vào một gốc cây lớn, nghiêm nghị nói: “Cô đi đến dưới gốc cây kia nghỉ ngơi trong chốc lát, tôi đi tìm nước.”

“Ân, được, cảm ơn cậu!” Lục Tuyết Nhi nói, chậm rãi đi đến cây đại thụ kia, lưng dựa thân cây, ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Khuất Duệ khẽ nhíu mày, dặn dò Lục Tuyết Nhi đừng đi lung tung, ở đây chờ hắn, sau đó liền rời đi.

Sau khi Khuất Duệ rời đi, Lục Tuyết Nhi rất muốn đi vệ sinh, cô nhìn quanh, thấy xung quanh không có người khác, liền tránh ở bụi cây gần đó đi vệ sinh.

Sau đó, cô dùng nước biển rửa tay sạch sẽ, súc miệng, sau đó trở lại dưới cây đại thụ.

Lúc này, nàng vừa đói vừa khát, không nhịn được ngã trên mặt đất, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, Lục Tuyết Nhi nghe thấy Khuất Duệ gọi mình, nên vô thức mở mắt ra.

Ánh nắng chói chang chiếu xuống từ bóng cây, chiếu lên người Khuất Duệ, xuyên qua thành những đốm sáng như ánh sao.

Anh ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt lộ ra một tia lo lắng: “Cậu không sao chứ? Tôi không tìm được nước, thực xin lỗi.”

Trong lòng Lục Tuyết Nhi căng thẳng, từ trên mặt đất ngồi dậy, thần sắc phức tạp nhìn Khuất Duệ.

Khuất Duệ chau mày: “Tôi vừa rồi đi thật lâu, nhưng không thấy một ai, hòn đảo này hình như không có người.”

Nói tới đây, Khuất Duệ giơ chiếc lá lớn có chứa ốc biển: “Tôi nhặt được một ít ốc biển, chúng ta trước ăn ốc biển đi, trước mắt cũng không có những thứ khác có thể ăn.”

“A? Ốc biển có thể ăn sống sao?” Lục Tuyết Nhi theo bản năng hỏi.

Khuất Duệ thở dài: “Ốc biển có thể ăn sống, nhưng trong ốc biển có ký sinh trùng, ăn sống có khả năng sẽ bị tiêu chảy hoặc là sinh bệnh, tốt nhất nên nấu chín.”

“Nhưng chúng ta không có lửa, phải làm sao đây?” Lục Tuyết Nhi nhíu mày nói, “Cậu có bật lửa không? Tôi nhớ cậu thường hút thuốc, bật lửa của cậu còn sử dụng được không?”

“Bật lửa và dao không thể mang lên máy bay,” Khuất Duệ nhướng mày, “bật lửa và dao tôi đều ở hành lý ký gửi, nhưng thời điểm máy bay nổ tung không biết rơi ở đâu.”

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lục Tuyết Nhi khóc không ra nước mắt.

Khuất Duệ nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói: “Xem ra chỉ có thể đánh lửa, cậu lại nghỉ ngơi trong chốc lát, tôi đi tìm vật liệu đánh lửa.”

“Cậu cần vật liệu gì? Tôi đi tìm với cậu!” Lục Tuyết Nhi thấp thỏm bất an nói, “Cậu biết đánh lửa sao?”

“Tôi trước kia từng xem qua video hướng dẫn sinh tồn, biết làm như thế nào,” Khuất Duệ trầm ngâm nói, “Nhưng tôi chưa từng thử qua, không biết có thể đánh lửa hay không, chắc là không có vấn đề.”

“ồ ra vậy, chúng ta cùng nhau tìm vật liệu đi!” Lục Tuyết Nhi đề nghị.

Vì thế, hai người bắt đầu cùng nhau tìm vật liệu, tìm cành cây, dây leo, cỏ khô, và một cây gậy gỗ để làm khoan.

Sau đó, Khuất Duệ lấy từ túi quần một mảnh vỡ máy bay dài và mỏng, Anh mài nó một đá một lúc, buộc nó vào trên một cán gỗ, làm nó thành một con dao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play