Đồng Ngư thật lòng nghĩ cho Giang Tụng. Tuy làm “bạn chơi có trả phí” cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng ít ra vẫn có chút thu nhập.
Còn bản thân cậu cũng đã phần nào nghĩ thông suốt: nếu không thể có một tình bạn thuần túy, thì tình bạn không thuần túy cũng được, có khi còn duy trì được lâu hơn.
Tiếc là Giang Tụng không đón nhận ý đó, rõ ràng là không muốn “làm lại công việc” kia nữa.
Đồng Hướng Dương chỉ nằm viện một đêm rồi về, bị vợ đại nhân ra lệnh nằm nghỉ tại giường. Mấy ngày nay Dư Bắc không đến công ty, vừa chăm sóc hai cha con ở nhà, vừa chuyển văn phòng làm việc về nhà. Có lần Đồng Ngư ngủ dậy còn nghe thấy mẹ đang nói chuyện công việc bằng tiếng Anh rất trôi chảy trong phòng khách.
Nhà Đồng Ngư có một quy định bất thành văn: chỉ có mẹ được thức khuya. Tất nhiên bà chủ yếu là vì công việc. Còn Đồng Ngư và Đồng Hướng Dương nếu vì ham chơi mà thức khuya thì đều bị bà Dư Bắc cưỡng chế tắt máy.
Có lần Đồng Ngư nửa đêm xuống giường định khuyên mẹ nghỉ ngơi, tất nhiên không thể dùng giọng ra lệnh, mẹ cậu dễ mềm lòng với kiểu nũng nịu của cậu. Nhưng vừa đến cửa đã thấy không cần nữa rồi: bố cậu đã mặc đồ ngủ, tựa đầu vào vai mẹ nũng nịu. Mẹ cậu cười bất lực, vuốt mặt ông rồi gật đầu: “Được được được, tắt máy ngay, về phòng ngay.”
Đồng Ngư cười khẽ, lặng lẽ quay về giường mình.
Hôm đó là thứ Bảy, Đồng Ngư vừa dụi mắt bước ra khỏi phòng thì nghe thấy giọng mẹ: “Ờ, Giang Tụng đúng không?”
Giang Tụng đứng ngoài cửa nói: “Vâng, dì ạ, cháu đến tìm Đồng Ngư.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT