Đồng Ngư mù mịt: “Có rất nhiều người thích cậu mà, cậu được yêu mến như vậy, muốn kết bạn thì là chuyện dễ nhất rồi.”
Mẫn Tĩnh ôm đầu gối, nước mắt đã cạn, ngẩn ngơ nhìn về phía trước:
“Nhưng tớ lại không thích bản thân mình lắm. Tớ cũng không biết tại sao nữa, càng ngày tớ càng không thích chính mình. Hôm thi vào cấp ba, tớ đột nhiên thấy khó chịu, cứ nôn mãi trong nhà vệ sinh, nôn đến mức ngất đi. Bác sĩ nói tớ bị suy dinh dưỡng, thiếu máu và đau dạ dày. Nhưng mỗi bữa ăn đều do mẹ tớ nấu theo thực đơn dinh dưỡng, vậy mà tớ vẫn bị suy dinh dưỡng, cậu nói có buồn cười không? Bố mẹ bảo tớ học lại, tớ đã nhốt mình trong phòng cả mùa hè để phản đối. Có lẽ là đến tuổi nổi loạn rồi, cái gì cũng thấy chướng mắt, nhìn gì cũng thấy bực. Nhưng thật ra, nhiều lúc tớ lại thấy sợ một cách vô lý.”
“Sợ cái gì?” Đồng Ngư hỏi.
Mẫn Tĩnh ngập ngừng:
“Cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ thôi... Ví dụ như đi mua quần áo với bố mẹ, tớ biết họ thích kiểu nào thì tớ chọn kiểu đó. Lúc ăn cơm, tớ biết nói gì sẽ khiến họ vui, thế là bữa ăn rất vui vẻ, ai cũng cười. Khi nhà có khách, tớ cũng biết phải nói gì, làm gì để được khen, để họ hài lòng. Khi ở với bạn bè cũng vậy. Tớ chưa từng thấy có gì kỳ lạ, cho đến một ngày, trong lớp, tụi tớ nói chuyện về tương lai, ai cũng chia sẻ muốn làm nghề gì. Tớ đột nhiên thấy đầu óc trống rỗng... Những nghề bố mẹ tớ hay nói như bác sĩ, luật sư, giáo viên, đều rất tốt, rất hoàn hảo, nhưng chẳng có cái nào là điều tớ muốn. Tớ cũng không biết mình muốn gì. Thậm chí, ăn gì, mua gì, tớ cũng không biết mình thích cái nào nữa...”
“Nói mấy chuyện này nghe ngốc thật.” Mẫn Tĩnh khẽ nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT