“Ôi, thầy Thẩm đến mua hoa à.” – Đồng Hướng Dương đang kiểm tra sổ sách ở quầy thu ngân của tiệm hoa, thấy Thẩm Ứng Sơn xách cặp bước vào liền chào hỏi.
“Ừ, còn hoa ly không?” – Thẩm Ứng Sơn quay người nhìn quanh. Tiệm hoa này rất rộng, có hai tầng, hàng mới nhập về chất đống chưa kịp sắp xếp.
“Có ạ, để tôi lấy cho thầy.” – Nhân viên nhanh nhẹn đáp.
Đồng Hướng Dương nhét hóa đơn vào ngăn kéo rồi đóng lại cái “rầm”, vỗ tay bước ra: “Sinh nhật chị Thẩm à? Vậy thầy có muốn đổi loại hoa khác không, năm nào cũng mua hoa ly.”
Thẩm Ứng Sơn cười ngượng: “Sinh nhật thì cố định tặng loại này, còn các dịp khác thì tặng hoa khác.”
“Thầy Thẩm đúng là lãng mạn ghê.” – Đồng Hướng Dương cười, đeo găng tay rồi dọn mấy chậu cây bên cạnh. Trong lúc ông làm việc, nhân viên đã mang hoa ly đến, cắt tỉa và bó lại theo yêu cầu của Thẩm Ứng Sơn.
“À, đứa nhỏ đó ở nhà thầy thế nào rồi?” – Đồng Hướng Dương đứng thẳng dậy hỏi – “Mọi người đã quen chưa?”
“Cậu nhịn lâu rồi phải không?” – Thẩm Ứng Sơn cười nói.
“Thầy nói xem, tự nhiên mang về một đứa trẻ lớn như vậy, hôm đó tôi thấy nó trong hành lang mà giật cả mình. Nhiều người còn hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tưởng tôi thân với thầy nên biết hết. Vậy mà thầy chẳng nói gì với tôi cả.” – Giọng Đồng Hướng Dương có chút ghen nhẹ.
“Thì hôm nay tôi đến nói chuyện với cậu đây.” – Thẩm Ứng Sơn gãi sau tai, vẻ hơi khó xử – “Thật ra tôi nghĩ mọi chuyện đơn giản quá.”
“Là đứa nhỏ đó khó chăm à? Kén ăn? Nóng tính? Hay hay khóc? Kiểu bị người nhà chiều hư?” – Đồng Hướng Dương hỏi một tràng.
Thẩm Ứng Sơn cười: “Nghe cậu tả sao giống con trai cậu thế.”
“Chuẩn luôn, chính là con tôi.” – Đồng Hướng Dương thở dài – “Nhưng con mình thì có gì không tốt, mắng vài câu là xong. Còn đứa nhỏ nhà thầy thì… thân phận hơi khó xử.”
Thẩm Ứng Sơn nói: “Không phải đâu, Giang Tụng không phải kiểu có vấn đề về tính cách, ngược lại, nó quá ngoan, khiến người ta yên tâm.”
Vợ chồng nhà họ Thẩm rất nhiệt tình với sự xuất hiện của đứa trẻ, đặc biệt là Thẩm Văn Hồng. Bà ấy muốn chăm chút bữa sáng hơn, nhưng vừa làm nóng chảo thì Giang Tụng đã dậy và chuẩn bị đi học. Trưa không về ăn, tối thì lúc ăn ở nhà, lúc lại mua bên ngoài. Quần áo tự giặt, việc nhà giành làm, có thời gian thì chỉ ở trong phòng làm bài tập, không giao tiếp với họ.
“Tôi đã chuẩn bị đưa nó đi học, nhưng nó thà dậy sớm đi hai chuyến xe buýt còn hơn đi xe tôi.” – Thẩm Ứng Sơn nói – “Tôi cảm thấy nó không phải ghét chúng tôi, mà là không biết nên nói gì. Có thể là tôi nóng vội quá, mới đến có một tuần, mọi người chưa quen nhau.”
“Chắc là không muốn gây phiền phức cho thầy cô.” – Đồng Hướng Dương nói.
“Ừ, tôi hiểu nó, nhưng vẫn muốn… sao nhỉ, muốn nó thân thiết hơn với chúng tôi, tin tưởng hơn, sống thoải mái trong nhà này, trong khu này.”
“Nói đến khu thì thầy cũng chưa giới thiệu nó với chúng tôi mà.”
“Hả?”
Đồng Hướng Dương tháo găng tay len: “Người khác thì không sao, nhưng mấy nhà thân thiết trong tòa nhà này, thầy nên giới thiệu một chút. Sau này gặp nhau ngoài hành lang còn chào hỏi.”
“Cậu nói đúng, tôi quên mất. Có lẽ do mẹ nó hôm trước gây chuyện hơi khó coi, tôi vô thức không muốn nói ra.”
“Thế thì không được. Trẻ con rất nhạy cảm, sẽ nhanh chóng cảm nhận được nơi này có chào đón nó hay không.” – Đồng Hướng Dương nghĩ một lúc, rồi vỗ tay – “Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi. Chúng ta đến mừng sinh nhật chị Thẩm, tiện thể thầy giới thiệu đứa nhỏ với mọi người. Nếu tổ chức riêng cho nó thì nó sẽ thấy áp lực, giờ không phải tâm điểm thì nó sẽ thoải mái hơn.”
“Ý hay đấy, tôi sẽ báo trong nhóm ngay.” – Thẩm Ứng Sơn cười gật đầu, lấy điện thoại ra – “Chủ tiệm Đồng, lát nữa cậu qua nhé, giờ tôi đi chợ một chút.”
“Chờ gì mà chờ tan ca, tôi đi với thầy luôn. Chọn nguyên liệu thì phải để tôi!” – Đồng Hướng Dương tháo tạp dề, đưa bó hoa cho Thẩm Ứng Sơn, rồi vẫy tay với nhân viên – “Tiểu Lý, tiệm giao cho cậu nhé!”
—
Đồng Ngư nhìn cậu bé trước mặt, vui vẻ và phấn khích: “Cậu thật sự ở lại rồi à?”
Giang Tụng nói: “Tạm thời.”
“Tạm thời là đến khi nào?”
“Vẫn… chưa rõ.”
“Vậy cậu ngồi xuống đi.” – Đồng Ngư vỗ mạnh vào mép giường – “Đứng làm gì?”
Giang Tụng nói: “Tôi đến gọi cậu dậy.”
“Bố tớ bảo cậu đến à?”
Giang Tụng gật đầu: “Họ đang chuẩn bị bữa tối ở nhà chú Thẩm, bảo cậu dậy rồi qua đó.”
Đây là nhiệm vụ Đồng Hướng Dương giao cho hắn, nguyên văn là: “Nhà chú có con sâu lười, cháu giúp chú qua gọi nó dậy ăn cơm. Gọi không được thì thôi.”
Giờ là bảy giờ tối, ngủ sớm thế hay là ngủ từ sáng đến giờ, kiểu nào cũng kỳ lạ.
“Ồ, tớ qua ngay.” – Đồng Ngư vội tìm tất để mang. Không phải quá vội, nhưng có người đứng nhìn thì thấy nên nhanh lên. Cậu vừa thay đồ vừa hỏi – “Có nhiều người không? Sao lại ăn ở nhà cậu?”
Đó không phải nhà tôi – Giang Tụng định phản bác, nhưng lại thấy bị hiểu nhầm như vậy cũng hay.
“Sinh nhật dì Thẩm.” – Giang Tụng đáp.
“Nhưng dì Thẩm vốn không thích tổ chức sinh nhật mà, trước giờ toàn chỉ ăn mừng với chú Thẩm thôi.” – Đồng Ngư đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, lập tức hiểu ra – “Chắc chắn là tiệc chào mừng cậu rồi, để giới thiệu cậu với mọi người.”
“Không phải.” – Giang Tụng nghĩ, hắn có gì đáng để chào mừng đâu.
“Đương nhiên là vậy rồi, cậu là thành viên mới trong nhà chú Thẩm, tất nhiên phải giới thiệu với bạn bè của chú ấy.” – Đồng Ngư cũng không định thay đồ nữa, bộ đồ ngủ của cậu khá dày, khoác thêm áo phao là được – “Cậu nói chuyện với tớ nãy giờ mà chẳng giới thiệu gì về bản thân cả.”
Giang Tụng nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Thôi được rồi, tớ biết tên cậu từ trước rồi.” – Đồng Ngư tiến lại gần nhìn hắn– “Cậu biết tên tớ không?”
“Họ gọi cậu là Cá Nhỏ.” – Giang Tụng đáp.
“Cái tên đó chỉ bạn bè và người thân mới được gọi.” – Đồng Ngư hơi ngẩng cằm, khóe mắt cong cong vì cười – “Cậu muốn làm bạn với tớ không?”
Giang Tụng lắc đầu.
Đồng Ngư lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu sao thế?”
Giang Tụng nói: “Tôi không cần bạn.”
Hắn bước ra khỏi phòng trước, nhưng không rời khỏi nhà Đồng Ngư. Khi Đồng Ngư đang thay giày ở cửa, Giang Tụng đã đứng đó chờ. Lời mời kết bạn bị từ chối khiến Đồng Ngư trở nên ủ rũ, mà vốn dĩ cậu đã chẳng có nhiều sức lực – từ sáng đến giờ chỉ uống vài ngụm cháo, cả người yếu ớt. Cúi đầu buộc một bên giày xong còn phải nghỉ một chút vì chóng mặt.
Khi chuẩn bị buộc chiếc thứ hai, Giang Tụng không chịu nổi nữa, đưa tay giúp cậu buộc nhanh gọn.
Đồng Ngư ngẩng đầu cười với hắn, cảm thấy cậu ấy thật tốt bụng. Nhưng nghĩ đến câu “không cần bạn” vừa rồi, nụ cười của Đồng Ngư lại nhạt đi: “Ai cũng cần bạn bè.”
“Cậu thì cần quản gia hơn.” – Giang Tụng nói, rồi quay người bỏ đi.
Đồng Ngư đứng tại chỗ, lặng lẽ siết chặt nắm tay.
—
“Được rồi, hôm nay mọi người tụ họp ở đây là để mừng sinh nhật chị Thẩm Văn Hồng. Nào, nâng ly, chúc chị Thẩm sinh nhật vui vẻ!” – Đồng Hướng Dương vẫn đảm nhận vai trò MC như thường lệ.
“Chúc mừng sinh nhật!” – Mọi người đồng loạt nâng ly.
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” – Mặt Thẩm Văn Hồng hơi đỏ lên, bà vẫn thấy ngại khi tổ chức sinh nhật rình rang như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui. Bà quay sang nhìn chồng, hai người khẽ mỉm cười với nhau.
Đồng Hướng Dương nói tiếp: “Còn nữa, mọi người chắc cũng thấy rồi, nhà thầy Thẩm có thêm một thành viên mới – bạn Giang Tụng, hiện đang học lớp 7. Mọi người vỗ tay chào mừng nhé!”
Trong tiếng vỗ tay, Giang Tụng khẽ gật đầu, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái. Bên cạnh, Đồng Ngư đang cúi đầu ăn mì Ý.
“Vậy thì, chú cũng giới thiệu bạn bè của chúng tôi với Giang Tụng nhé.” – Đồng Hướng Dương nhìn quanh – “Theo thứ tự chỗ ngồi đi. Đầu tiên là gia đình chú: đây là vợ và con trai chú. Chú thì mở tiệm hoa, còn vợ chú là bà chủ lớn của một thương hiệu đồ lót, haha. Con trai chúng tôi – Cá Nhỏ – bằng tuổi cháu, cũng học lớp 7.”
“Ngồi cạnh chú là hai anh chàng đẹp trai, họ là anh em họ, sống tầng trên nhà chú. Hạng Văn là luật sư, Điền Nghệ là thợ làm bánh, đều là những người trẻ rất tài giỏi.” – Đồng Hướng Dương nói.
Hạng Văn là kiểu đẹp trai nghiêm túc, còn Điền Nghệ thì dễ thương, ăn mặc như sinh viên đại học. Lần này anh ấy còn mang theo bánh ngọt từ tiệm của mình.
Đồng Hướng Dương tiếp tục: “Cuối cùng là người mà chúng ta yêu quý nhất – bà cụ Khâu! Cũng là chủ nhà của tòa nhà chúng ta, một bà cụ thời thượng với tinh thần mãi mãi tuổi 18!”
“Bỏ chữ ‘bà cụ’ đi cho tôi, tôi không thích. Sau này gọi tôi là ‘bà Khâu xinh đẹp’ nhé. Gần đây tôi đang vận hành tài khoản Weibo của mình, mọi người nhớ theo dõi nha.” – Mái tóc bạc được chải gọn gàng, đeo khuyên tai nhỏ, vòng cổ ngọc trai, mặc váy hoa yêu thích – bà Khâu lúc nào cũng chỉn chu.
Đồng Ngư không nhịn được cười. May mà bà ngoại đã về rồi, nếu không lại lườm lên trời. Bà ngoại không phải bây giờ mới thấy bà Khâu chướng mắt, mà là từ hồi trẻ đã không ưa rồi – cả nửa đời người.
Sau bữa ăn, Giang Tụng đã không còn căng thẳng. Hắn nhận ra mọi người ở đây đều dễ gần, mỗi người đều có cá tính rõ ràng.
Bà Khâu thích làm đẹp, thích thời trang, thích được khen, thích góp ý cách ăn mặc của người khác, nhưng không khiến người ta khó chịu – ngược lại còn rất dễ thương. Ăn xong bà về ngay, nói là còn việc phải làm.
Hai anh em họ kia thì rất thân thiết, ngồi sát nhau trên ghế sofa. Khi Hạng Văn kể chuyện vui ở chỗ làm, Điền Nghệ là người chăm chú nghe nhất.
Đồng Hướng Dương là người kiểm soát không khí, rất hợp làm MC, chẳng trách toàn do ông giới thiệu mọi người. Còn vợ ông thì có vẻ rất bận, thỉnh thoảng lại ra ngoài nghe điện thoại. Chú Thẩm và dì Thẩm là chủ nhà hiền hậu, nói năng từ tốn, khiến người ta thấy dễ chịu.
Còn ai nữa nhỉ? – Giang Tụng ngẩng đầu tìm kiếm, lập tức bị ánh mắt lạnh lùng từ góc phòng làm giật mình. Đứa trẻ hay càu nhàu đó thay đổi tính cách nhanh thật – mới gặp còn cười tươi, giờ lại nhìn hắn như kẻ thù.
Lúc tiễn khách, Đồng Ngư vẫn không nhịn được hỏi: “Ngày mai cậu làm gì?”
Ngày mai là thứ Bảy. Giang Tụng nói: “Đi bệnh viện.”
“Cậu cũng bị bệnh à?” – Đồng Ngư mở to mắt.
“Ờ.” – Vết thương ngoài da, sẽ nhanh khỏi thôi.
“Cậu… cậu muốn tớ đi cùng không?” – Đồng Ngư ngập ngừng hỏi.
“Không cần.”
“Hay quá, tớ đang bận lắm, chẳng có chút thời gian nào!” – Đồng Ngư hét lên một câu, rồi quay người bỏ đi.