Giang Tụng còn chưa kịp phản ứng thì Đồng Ngư đã đưa tay luồn vào cổ hắn, lấy ra sợi dây chuyền. Không rõ là yên tâm hay buồn bã, tóm lại là thở phào nhẹ nhõm.
Bàn tay lạnh của Đồng Ngư khiến Giang Tụng rùng mình, sợi dây chuyền mảnh siết chặt sau gáy, Đồng Ngư kéo mạnh khiến Giang Tụng phải nghiêng người về phía trước, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn rõ hắn, làn da mỏng như tuyết sắp tan. Mà hôm nay lại là ngày Đồng Ngư thấy mình khỏe hơn.
“Mới vậy mà đã có bạn mới rồi.” – Đồng Ngư nhìn chằm chằm vào bông lúa trên dây chuyền, như thể đang hối hận muốn lấy lại nó.
Giang Tụng một tay cầm dao gọt trái cây, một tay cầm quả táo đã gọt xong, phần thịt táo nằm trong lòng bàn tay. Dù sao thì Đồng Ngư đang dùng sức, hắn có thể bị động tiến lại gần hơn một chút, gần đến mức như đang ôm nhau.
Cơ thể Đồng Ngư lạnh, mùi thuốc rất nồng. Giang Tụng vừa ngửi thấy đã nảy ra một ý nghĩ ngốc nghếch: nếu hắn hít nhiều mùi thuốc này hơn, liệu bệnh khí trên người Đồng Ngư có bớt đi, cậu sẽ đỡ khó chịu hơn không? Hắn không dám nhìn vào mắt Đồng Ngư, sợ ý nghĩ ngốc nghếch ấy bị phát hiện. Hắn cố tình lướt qua hàng mi đang khẽ run, ánh mắt gắng gượng chuyển sang hướng khác, rồi cất giọng bình tĩnh: “Buông ra.”
Mu bàn tay dán băng cầm máu của Đồng Ngư đã rỉ máu, cậu dùng sức quá mạnh, máu thấm qua băng, chảy xuống mu bàn tay, nhỏ lên ga giường trắng tinh. Khi Giang Tụng phát hiện thì đã có hai ba giọt.
“Trời ơi, Cá Nhỏ, con làm gì vậy, mau buông ra!” – Đồng Hướng Dương kịp thời bước tới gỡ tay Đồng Ngư ra. Ngay sau đó, bác sĩ chính cùng vài bác sĩ thực tập và y tá đến kiểm tra phòng, mười người chiếm hết giường bệnh, Giang Tụng bị đẩy ra ngoài, trái cây và dao gọt đặt xuống, sợi dây chuyền vẫn lủng lẳng bên ngoài áo hoodie, mũ cũng lệch sang một bên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT