Dương Cẩu Thặng bị hai tiểu tư đè xuống, dù sức lực có lớn thì cũng chỉ là một đứa bé 8 tuổi, làm sao địch lại được hai người lớn.
Vừa cắn người ta một cái, trên mặt lại thêm một dấu tay, bị hai người ấn xuống sân giãy giụa mấy cái, suýt chút thoát ra được, Vượng Nhi hừ lạnh một tiếng: “Tìm sợi dây trói lại xem nó còn dám hung hăng nữa không.”
Vượng Nhi vốn dặn dò tiểu tư trong nhà, Dương Lai Phúc nghe thấy tưởng là nói với mình liền vội bò dậy đi lấy dây, tìm một đoạn thừng gai mang tới, “Đại gia, thằng nhãi này gây họa, ngài muốn xử thế nào cũng được, tiểu nhân tuyệt không hé răng nửa lời.”
Dương Cẩu Thặng bị trói tay rồi quăng xuống đất, Vượng Nhi hôm nay bị đá một cước, lửa giận dồn trong lòng, lúc ra khỏi điền trang còn cố ý xách theo roi ngựa, giơ tay liền quất mạnh xuống người Dương Cẩu Thặng, “Thằng ranh, chẳng phải giỏi lắm sao, kêu đi chứ!”
Từng roi từng roi quất xuống, áo quần vốn đã rách nát của Dương Cẩu Thặng bị đánh nát bươm, trên người đầy vết máu. Người xung quanh đứng xem có kẻ không nỡ phải quay đi. Dương Cẩu Thặng đúng là sao chổi, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi.
Bọn hạ nhân Kim gia ra tay cũng quá tàn nhẫn, nhưng họ cũng chẳng dám mở miệng. Ai nấy đều là tá điền Kim gia, lần này lại là làm tiểu thiếu gia Kim gia bị thương, làm sao dám lên tiếng.
Dương Cẩu Thặng bị đánh đau đến toát mồ hôi đầm đìa, cắn môi không nói một lời. Trương thị bên cạnh nắm chặt tay, khó che giấu được sự hưng phấn trong lòng: đánh hay lắm, tốt nhất đánh chết đi, vừa bớt được một miệng ăn trong nhà, lại khỏi mang tiếng mẹ kế ác.
Vượng Nhi đánh đã tay mới thu roi, dùng tay áo lau mồ hôi, lửa giận lúc này mới bớt.
Dương Lai Phúc xoa tay: “Đại gia, phải đánh cho thật đau, không đánh thì chẳng nhớ, thằng nhãi ranh này sẽ lại dám gây chuyện trong nhà.”
Dương Lai Phúc sợ Kim gia đòi bồi thường, thà đánh chết thằng nhãi ranh này còn hơn phải bỏ bạc, vốn trong nhà chẳng có mấy đồng, sao gã ta nỡ tiêu.
Vượng Nhi lấy từ trong ngực ra một tờ giấy: “Đây là khế bán thân, lão gia chúng ta nói, thằng Dương Cẩu Thặng này làm tiểu thiếu gia nhà ta bị thương, vậy mua về cho tiểu thiếu gia cưỡi làm ngựa.”
“Cái này…”
Dương Lai Phúc không biết nói sao, trong lòng lại nổi chút vui mừng. Vốn sợ Kim gia đến đòi tiền, không ngờ còn được cho bạc. Thằng nhãi ranh này có muốn bán cũng chẳng ai mua, ai ngờ Kim gia lại chịu bỏ bạc ra mua chứ. Gã không dám tỏ ra quá vui, sợ bị người trong thôn chửi rằng Dương Lai Phúc gã bán con ruột.
Trương thị nghe thấy Kim gia muốn mua người, vội kéo tay Dương Lai Phúc, miệng nói: “Kim lão gia đối đãi hạ nhân rất tốt, Cẩu Thặng nhà ta qua đó còn sống sướng hơn ở nhà, đây là đi hưởng phúc.”
Dương Lai Phúc cũng gật đầu: “Đúng đúng, trong thôn biết bao nhiêu nhà muốn vào điền trang làm việc, vẫn là Cẩu Thặng nhà ta có phúc.”
Vượng Nhi chẳng buồn nghe vợ chồng này làm màu: “Ký tên, người chúng ta mang đi.”
Dương Lai Phúc không biết chữ, cầm khế cũng chẳng đọc nổi. Nhà nghèo nào có bút lông, lại không nỡ cắn tay lấy máu điểm chỉ, thấy con trai lớn nằm hấp hối dưới đất, liền lấy máu trên người nó điểm dấu tay.
Vượng Nhi hơi ghét bỏ nhưng vẫn nhận lấy, rút từ người ra một góc bạc vụn ném sang. Khế này do phòng thu chi điền trang viết, mua một tiểu tử nông thôn thôi, lại là tá điền Kim gia, 2 lượng bạc cũng là nhiều.
Vượng Nhi lấy từ phòng thu chi 2 lượng bạc để mua người, giờ chỉ ném cho Dương Lai Phúc một góc, chừng 1 lượng, còn lại yếm riêng một nửa.
Xong việc lại hả giận, Vượng Nhi mới chắp tay sau lưng bỏ đi, Dương Cẩu Thặng bị đánh đến nửa sống nửa chết, bị hai tiểu tư kéo đi.
Người đứng xem vẫn chưa tản, nhìn vợ chồng Dương Lai Phúc và Trương thị không biết nói gì, nhất thời im lặng. Người trong thôn cũng có kẻ muốn vào điền trang làm việc, nhưng đó là đi làm thuê, đâu như nhà họ Dương bán thẳng con vào, đã vào là nô tịch, sau này sinh con cũng là nô tịch.
Trương thị thấy người trong thôn chưa đi, đảo mắt rồi kêu “ối” một tiếng, ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi khóc gào: “Ối, con trai khổ của ta ơi, sao lại gây ra đại họa thế này, ta biết ăn nói sao với mẹ ruột ngươi đây.”
Người xem tản đi dần, ai cũng biết Dương Cẩu Thặng tính không tốt, Trương thị cũng chẳng phải người hiền lành, cha ruột thì khỏi nói, lòng dạ cong vẹo tận đầu làng.
Đợi mọi người đi hết, Trương thị mới bò dậy, vội đóng cổng rồi mò lên người Dương Lai Phúc: “Bạc đâu, bạc đâu, đưa ta xem.”
Nhà tá điền nông thôn ít khi thấy bạc, gia nhân Kim gia tiện tay ném cho một góc bạc vụn mà mắt Trương thị đã sáng lên, moi từ người Dương Lai Phúc ra, cắn một cái: “Bạc, là bạc, phải 1 lượng đấy.”
Trương thị vui mừng: “Không ngờ thằng nhãi ranh đó lại đáng giá thế.”
Không chỉ được 1 lượng bạc, mà còn tống được kẻ chướng mắt đi, Trương thị mừng rỡ không thôi.
Dương Thuận vòng quanh chân mẹ nó: “Nương, nương, con muốn ăn thịt, ăn thịt!”
“Được, ăn! Quả là bạc trên trời rơi xuống!”
Dương Lai Phúc muốn lấy lại, Trương thị không chịu, gã ho một tiếng: “Giống cái gì đâu, vừa bán người xong đã ăn thịt, để người trong thôn biết thì nói gì.”
“Thì đã sao, Cẩu Thặng Nhi là loại gì, cả thôn ai chẳng biết. Mai đi mua một cân thịt, tối ta lén xào ăn.”
Trương thị xoay đi xoay lại ngắm góc bạc, nhà tá điền nghèo kiết xác, cả năm chẳng ăn được hai bữa thịt, giờ một phát được 1 lượng, một cân thịt 15 văn, mụ chẳng tính nổi, chỉ biết là mua được nhiều thịt!
Nhà họ Dương mất một đứa con mà lại vui như trảy hội, Dương Lai Phúc cũng đỏ mặt phơi phới. Vừa về nghe gia nhân Kim gia nói đứa sao chổi kia đánh con trai bảo bối của Kim gia, gã sợ đến run chân, lo Kim gia đòi tiền, không ngờ chẳng đòi mà còn cho bạc, chẳng phải là việc tốt sao.
Dương Cẩu Thặng bị kéo đến Kim gia, quẳng vào nhà chứa củi, Vượng Nhi đi báo cáo.
Kim lão gia còn đang tức giận, trên giường là một bé con xinh xắn, ông nhẹ vỗ vỗ dỗ ngủ, đáng thương thay, khóc đỏ cả mặt, lông mi dài dính vào nhau.
Kim lão gia vắt khăn lau mặt cho bảo bối cục cưng, Vượng Nhi khẽ báo là người đã mua về, Kim lão gia hừ một tiếng rồi đi đến nhà chứa củi. Ban đầu định đánh thêm một trận, nhưng thấy thằng bé nằm thoi thóp trên đống rơm thì nhíu mày. Không phải vì thấy thương, mà sợ bảo bối tỉnh dậy muốn cưỡi ngựa mà người không đứng nổi, thế thì chơi sao được.
“Sao lại thành thế này?”
Vượng Nhi không dám đáp, chẳng biết lão gia hài lòng hay không.
“Nếu Kim Bảo Nhi tỉnh dậy, đừng để nó ầm ĩ.”
Thì ra là không hài lòng, Vượng Nhi vội nói: “Là Dương Lai Phúc đánh, nghe tin hắn làm tiểu thiếu gia bị thương, Dương Lai Phúc liền quất mấy roi.”
“Được rồi, đừng để chết, đây là con ngựa mua cho Kim Bảo Nhi.”
“Vâng vâng, lão gia cứ yên tâm.”
Kim lão gia hừ một tiếng bỏ đi, nóng lòng về với bảo bối.
Dương Cẩu Thặng bị kéo tới Kim gia vẫn nửa tỉnh nửa mê, nghe lời Kim lão gia cũng chỉ khẽ động mí mắt. Mạng dân quê rẻ mạt, mạng hắn còn rẻ hơn, những kẻ hành hạ hắn, hắn đều muốn giết, tiếc là hắn chỉ là con tá điền.
Vượng Nhi cũng sợ hắn chết, nếu tiểu thiếu gia quên thì thôi, nếu nhớ mà khóc lóc thì rắc rối, “Cho uống chút nước, ném cho hai cái màn thầu, đừng chết. Cho nó thay quần áo, đừng để bộ dạng này dọa tiểu thiếu gia.”
Kim gia là hương thân, gia đình giàu có, gia nhân có tới năm sáu chục người, dù là tiểu tư nha hoàn cũng chia ba bảy loại, Vượng Nhi theo sát hầu hạ tiểu thiếu gia nên có mặt mũi, sai khiến được bọn tạp dịch.
Vượng Nhi chắp tay sau lưng bỏ đi, phải đi hầu tiểu thiếu gia.
Dương Cẩu Thặng bị đánh thừa sống thiếu chết, tiểu tư thấy thương mà lắc đầu, Vượng Nhi đúng là ra tay độc ác, choai choai hài tử mà bị đánh thành thế này.
Dương Cẩu Thặng mơ mơ màng màng bị kéo ấn vào nước ấm, toàn thân đầy vết thương bị đau đến tỉnh, thay hai thùng nước mới rửa sạch được. Vì là ngựa của tiểu thiếu gia, tiểu tư không dám qua loa, rắc thuốc bột rồi thay quần áo sạch, từ nay hắn là người của tiểu thiếu gia.
Kim Nguyên ngủ dậy đã quên mất chuyện cưỡi ngựa, được Kim lão gia bế lên vai đùa vài vòng, cười lộ cả hàm răng sữa, lại ăn bánh nếp yêu thích, càng chẳng nhớ thằng nhóc đâm đầu vào mình hôm nay.
Dương Cẩu Thặng ở điền trang dưỡng hai ngày, ban đầu không ai dám sai vặt, vì là người của tiểu thiếu gia. Chờ hai ngày không thấy tiểu thiếu gia gọi, mọi người liền tùy tiện bắt nạt.
Gia nhân Kim gia chia hạng, hắn còn không bằng tiểu tư hạng ba làm việc nặng. Ngựa của Kim lão gia mua cho tiểu thiếu gia, ai cũng sai hắn, việc bẩn mệt không ai làm đều quẳng cho, cơm cũng chỉ cho ăn đồ thiu.
Ánh mắt hắn thoáng qua vẻ âm u, những kẻ bắt nạt hắn, sau này sẽ không tha ai.
Kim Nguyên vì thương ở đầu nên bị Kim lão gia giữ ở nhà chơi, cậu bĩu môi không vui, muốn ra thôn tìm Thiết Đầu bọn họ chơi cùng, chúng biết nhiều trò lắm.
Diều của Kim Nguyên lần trước rơi ở trong thôn, Kim lão gia lại mua cho cái đẹp hơn, cậu tự cầm chạy chơi, lát sau chán, buông tay nhỏ ném xuống đất.
Vượng Nhi dỗ dành: “Tiểu thiếu gia, để tiểu nhân cầm cho ngài.”
“Không, muốn tìm Thiết Đầu chơi.”
“Có gì mà chơi đâu ạ, toàn lũ trẻ nhà quê, trên người đầy chấy rận, ta không chơi với chúng.”
“Không, muốn tìm Thiết Đầu cơ.”
Trong nhà không có đứa trẻ nào tầm tuổi Kim Nguyên, ngay cả gia nhân cũng toàn người lớn, cậu rất thích chạy theo mấy đứa trẻ trong thôn, giờ bị giữ trong nhà, bĩu môi không vui.
Dương Cẩu Thặng xách thùng rửa cám đi ngang cổng sân nhỏ, Kim Nguyên tinh mắt thấy ngay, nhóc con này nhớ rất dai, vừa thấy đã nhớ chuyện hắn đâm đầu vào mình làm đau mấy ngày.
Kim Nguyên lộc cộc chạy tới, chỉ tay nhỏ vào hắn: “Đồ xấu xa!”
Dương Cẩu Thặng cũng nhìn lại, chính nhãi ranh này hại hắn bị đánh thừa sống thiếu chết, Vượng Nhi cũng đuổi tới: “Nhìn gì nhìn, cút sang một bên!”
Kim Nguyên chợt nhớ trò hôm trước: “Cưỡi ngựa, ta muốn cưỡi ngựa!”
Vượng Nhi đành gọi người qua: “Còn không mau qua đây!”
Ánh mắt Dương Cẩu Thặng lóe lên vẻ tối tăm, đặt thùng xuống, bước tới.
Hắn không quỳ, hai tay nhấc nhóc con bé xíu chỉ cao quá đầu gối mình một chút, đặt lên cổ, quay vài vòng tại chỗ, khiến Kim Nguyên bật cười khanh khách.