Bên cạnh, Vượng Nhi giật mình: “Thằng chó con, cẩn thận kẻo ngã thiếu gia đấy!”
Dương Cẩu Thặng để Kim Nguyên cưỡi trên cổ quay vài vòng, chọc cho Kim Nguyên khúc khích cười. Ở Kim gia mấy ngày, cuộc sống còn chẳng bằng ở nhà họ Dương.
Ở nhà họ Dương thì chỉ có ba người bắt nạt hắn, đến đây lại càng nhiều kẻ ức hiếp hơn. Ngày nào cũng vất vả làm việc, bụng chẳng bao giờ được no. Ai cũng nói hắn là con ngựa mà Kim lão gia mua về cho tiểu thiếu gia cưỡi, đến người cũng chẳng tính, chỉ là một con ngựa.
Ngay cả hạ nhân tam đẳng thấp nhất cũng dám tùy ý bắt nạt hắn, Dương Cẩu Thặng nhớ rõ Vượng Nhi từng đánh hắn gần chết. Vượng Nhi có được thể diện ở Kim gia cũng chỉ là nhờ ánh sáng của Kim tiểu thiếu gia.
Có người bắt nạt, Dương Cẩu Thặng cũng chẳng phải loại hiền lành. Tính hắn chẳng giống người cha hèn nhát mà giống ông nội từng làm thổ phỉ, toàn một thân cứng rắn tàn nhẫn. Ngày thứ hai ở Kim gia đã cắn đứt một miếng thịt của tiểu tư dám bắt nạt mình.
Dương Cẩu Thặng hiểu rõ tình thế, giờ hắn đã bán thân vào Kim gia, muốn sống dễ chịu thì phải bám lấy đùi tiểu thiếu gia. Chạy cũng chẳng được, khế thân nằm trong tay Kim gia, ra ngoài cũng chẳng thể đi xa.
Kim Nguyên ở trong sân không có bạn chơi cùng tuổi, biết Dương Cẩu Thặng là người trong thôn, cưỡi trên cổ hắn, cười đến đỏ mặt.
Kim Nguyên đưa tay chỉ cây hạnh: “Ta muốn bẻ hoa, bẻ hoa.”
Dương Cẩu Thặng cõng cậu lại gần, Kim Nguyên thở hổn hển, cười hì hì bẻ một nhánh, vui lắm. So với cưỡi ngựa, cậu thích ngồi trên cổ người hơn, cao hơn, nhìn được xa hơn.
Vượng Nhi ở bên dỗ: “Tiểu thiếu gia, xuống đi, ngồi cao vậy coi chừng ngã.”
Kim Nguyên không chịu: “Không, ta cứ muốn ngồi cao như thế.”
Cậu ôm đầu Dương Cẩu Thặng, ghé sát xuống: “Ngươi sao lại đến nhà ta? Ngươi… hôm đó ngươi đụng vào đầu ta, đau lắm.”
“Ta đến chơi với ngươi.”
Nghe vậy, Kim Nguyên càng vui: “Vậy ngươi biết bắn ná không? Chơi con quay không? Cưỡi ngựa tre không? Thiết Đầu họ đều biết cả.”
Cậu cảm thấy Thiết Đầu giỏi lắm, xuống thôn là thích tìm nó chơi. Thiết Đầu cái gì cũng biết, vui hơn ở điền trang nhiều. Cậu không thích chơi cửu liên hoàn hay lưu ly châu, muốn xuống thôn tìm Thiết Đầu chơi ná hơn.
Dương Cẩu Thặng ừ một tiếng: “Biết hết.”
Kim Nguyên nghe vậy, ở trên vai hắn đung đưa chân, vui vẻ vô cùng: “Ngươi giỏi quá! Ta muốn bắn chim, chúng ta đi bắn chim nhé?”
Trước giờ cậu chỉ thấy Thiết Đầu chơi, tuy chẳng bắn trúng chim nhưng cũng làm chúng bay tán loạn. Cậu thấy thế đã hay lắm, cũng muốn chơi, nhưng sức yếu, kéo ná chẳng nổi.
Dương Cẩu Thặng lấy trong ngực ra một khối gỗ đưa cho cậu. Kim Nguyên nghiêng đầu nhìn, kêu “oa” một tiếng: “Là con chim!”
Đây là thứ hắn lén lấy dao trong bếp mà đẽo đêm qua, chẳng đẹp, chỉ là cục gỗ có thêm đôi cánh, nhưng để dỗ một tiểu thiếu gia chưa đến 5 tuổi thì dư sức.
Kim Nguyên nhận con chim gỗ, vui vẻ giơ lên “vù vù” cho bay. Vượng Nhi bắt đầu thấy nguy, sợ nhãi ranh này cướp mất bát cơm của mình. Việc của hắn ở Kim gia là nhẹ nhất, nhờ mẹ làm đầu bếp nên chẳng phải động tay vào việc nặng, chỉ cần chơi với tiểu thiếu gia. Cạnh tiểu thiếu gia vốn đã có nha hoàn, bà tử hầu hạ, hắn chỉ cần đi theo chơi là đủ.
Vượng Nhi dỗ: “Tiểu thiếu gia, xuống nào. Chẳng phải muốn bắn ná sao, để tiểu nhân lấy ná cho.”
Hắn ép bế Kim Nguyên xuống, Kim Nguyên bực bội đạp chân ngắn: “Ta muốn hắn bế, không muốn ngươi bế.”
Vượng Nhi đành đưa cậu qua, còn âm thầm lườm Dương Cẩu Thặng: “Bế cho cẩn thận, nếu làm tiểu thiếu gia khóc, xem ta có đánh gãy chân chó của ngươi không.”
Dương Cẩu Thặng hừ một tiếng, vẫn nhớ rõ hôm đó bị Vượng Nhi đánh gần chết.
Tiểu thiếu gia trong lòng mềm mụp, là bảo bối của Kim lão gia, gần 5 tuổi rồi vẫn thơm mùi sữa, trắng như bánh trôi trong nồi.
Trẻ con ở thôn Hạnh Hoa bằng tuổi đã có thể dắt đệ đệ muội muội cùng chơi, hiểu chuyện thì biết giúp nhà rửa bát quét nhà, tới tháng sáu gặt lúa còn xách giỏ ra đồng nhặt lúa.
Còn Kim tiểu thiếu gia, gần 5 tuổi vẫn như bé ngốc. Dương Cẩu Thặng vốn chẳng ưa Kim Nguyên, cảm thấy nếu không vì cậu ta thì mình đã chẳng bị bán vào Kim gia, rơi vào thân phận nô lệ cả đời, không thoát thân được.
Dương Cẩu Thẳng ở Kim gia không được ăn no, trong lòng tính sớm muộn cũng rời khỏi Kim gia. Tiểu thiếu gia này dễ lấy lòng, nếu không cũng chẳng hay chạy xuống thôn chơi với Thiết Đầu.
Trong mắt hắn, tiểu thiếu gia Kim gia là con trai ngốc nhà địa chủ, nhưng không thể phủ nhận cậu đẹp, mấy thôn quanh đó chẳng có đứa trẻ nào đẹp bằng.
Kim Nguyên được hắn bế rất vui: “Ngươi tên gì? Sao ta chưa gặp ở thôn bao giờ? Ta là Kim Nguyên, cha mẹ ta gọi ta là Kim Bảo Nhi.”
“Không có tên.”
Hắn không muốn thừa nhận mình lớn thế rồi mà chưa có đại danh. Cha và mẹ kế thích gọi hắn là Cẩu Thặng, hắn không nhận.
Vượng Nhi cầm ná đến, là chiếc ná nhỏ, mài nhẵn không còn dằm, sợ làm xước tay tiểu thiếu gia. Nghe hắn nói không có tên, Vượng Nhi cười khẩy: “Sao lại không có tên? Ngươi chẳng phải Cẩu Thặng sao? Tiểu thiếu gia, hắn tên Cẩu Thặng.”
Hắn cười giễu nhìn Dương Cẩu Thặng, chỉ là thằng tiện chủng, đừng hòng cướp bát cơm của mình.
Kim Nguyên đạp chân muốn xuống, Dương Cẩu Thặng bèn đặt cậu xuống đất. Tuy chưa học chữ vỡ lòng, nhưng Kim Nguyên cũng thấy tên này khó nghe, bèn đếm tên bạn mình, dù mấy đứa Thiết Đầu đó chẳng nhận cậu là bạn.
“Thiết Đầu, Đại Nha, Liên Nhi, sao ngươi lại tên Cẩu Thặng, khó nghe quá.”
Vượng Nhi xen vào: “Tiểu thiếu gia, hắn ở nhà ta còn chẳng tính là gia nhân, là lão gia mua cho thiếu gia để cưỡi ngựa. Ngài muốn cưỡi thì gọi hắn tới.”
Dương Cẩu Thặng tuy xuất thân không tốt nhưng bướng bỉnh, sao chịu quỳ cho tiểu thiếu gia cưỡi như ngựa, biết rõ Vượng Nhi cố tình sỉ nhục mình.
Kim tiểu thiếu gia rất bá đạo, nghĩ cha mua gì cho mình thì đều thuộc về mình, từ ngựa gỗ, bóng trúc đều vậy, đều là cha mua cho. Trong đầu cậu, cha mua về tức là của mình.
Tiểu thiếu gia bá đạo chống nạnh: “Không được gọi Cẩu Thặng, phải gọi… phải gọi…”
Kim Nguyên chỉ đơn thuần nghĩ đã là đồ của mình thì tên cũng không thể khó nghe. Chữ thì chưa biết nhưng vẫn nhăn mặt bánh bao tìm tên.
Vượng Nhi ở một bên nổi lên ý xấu: “Tiểu thiếu gia, gọi hắn là Cẩu Oa hay Mã Nô cũng được, bọn tiện dân nông thôn thì cần gì tên hay.”
Dương Cẩu Thặng siết chặt nắm tay. Tuy không biết chữ nhưng cũng không muốn mang tên nhục nhã. Dù là một nhóc con thôi nhưng nhóc con đó lại nắm quyền sinh sát của mình.
Kim Nguyên đẩy hắn ra, chìa mặt về phía Vượng Nhi: “Không, không, khó nghe chết đi được.”
Kim tiểu thiếu gia cúi đầu, cậu thấy chiếc áo xuân hôm nay đang mặc. Dù không biết chữ nhưng biết nhận diện màu, còn biết chọn đồ mình thích. Nương từng bế cậu nhận biết màu sắc, khen cậu thông minh.
“Thiên Thanh, gọi là Thiên Thanh đi. Hôm nay ta mặc áo màu thiên thanh.”
Cậu mặc áo xuân màu thiên thanh, đi giày nhỏ, tóc buộc chỏm như bé con trong tranh Tết.
Dương Cẩu Thặng buông lỏng nắm tay. May mà tiểu thiếu gia không đặt tên lung tung, “Dương Thiên Thanh” nghe hay hơn “Dương Cẩu Thặng” nhiều.
Hắn được cái tên hay, Vượng Nhi trợn mắt liếc khinh. Một thằng cha không thương mẹ chẳng yêu, gọi “tiện chủng” còn hợp hơn, Dương Thiên Thanh gì chứ.
Kim Nguyên kéo tay áo Dương Thiên Thanh: “Dương Thiên Thanh, ngươi biết bắn chim mà? Chúng ta đi bắn chim, đi!”
Tiểu thiếu gia có người hầu mới nên rất vui, kéo hắn đi. Dương Thiên Thanh như sói con núi sâu, đừng nói dỗ trẻ, không đánh khóc đã là tốt, ở nhà còn hay đánh nhau với Dương Thuận.
Kim Nguyên rất thích Thiết Đầu vì nó kéo ná “phạch” một cái làm chim bay. Cậu lần nào thấy cũng cười khoái trá.
Thấy chim đậu trên cây, cậu giơ ná dùng hết sức kéo, đỏ cả mặt. Buông ra, dây chun rũ xuống, chẳng có viên đá nào.
Kim Nguyên chán nản: “Ước gì ta giỏi như Thiết Đầu, Thiết Đầu bắn được xa, được xa lắm luôn~”
Trước đây chơi ở trong thôn, mấy đứa nhỏ Thiết Đầu sợ làm tiểu thiếu gia khóc, đâu dám dạy cậu bắn ná. Chỉ dỗ cho vui thôi.
Dương Thiên Thanh ngồi xổm xuống, tiểu thiếu gia này cũng thấp thật, hắn ngồi xổm xuống thì hai người mới cao bằng nhau. Hắn nhặt viên đá, lắp vào: “Kéo đi.”
Hắn nắm tay cậu kéo dây, ná của tiểu thiếu gia nhỏ, hắn dễ dàng kéo căng, nhắm chim sẻ trên cây rồi buông. “Phạch” một tiếng, con chim rơi xuống. Hắn bắn rất chuẩn. Ở nhà ăn không đủ no, hắn hay lấy đá ném chim, lâu dần luyện thành, nay dùng ná thì càng dễ.
Tiểu thiếu gia chưa từng thấy cảnh này, trước giờ chỉ thấy Thiết Đầu làm chim bay chứ chưa hạ được con nào. Cậu tròn mắt kinh ngạc, “Oa!”
Sững vài giây, cậu chạy ào tới: “Ta bắn trúng chim rồi!”
Vượng Nhi cũng chạy theo: “Tiểu thiếu gia chạy chậm thôi, kẻo ngã.”
Chim vẫn quẫy cánh muốn bay, Kim Nguyên “oa” một tiếng, chụp hai tay nhỏ lên. Chim chưa chết vì phát bắn, suýt chết ngạt vì tay mũm mĩm của cậu.
Cậu ôm con chim như báu vật: “Vượng Nhi, Vượng Nhi, ta muốn lồng.”
“Vâng!”
Vượng Nhi vội đi tìm lồng chim cho tiểu thiếu gia. Kim Nguyên chạy lại, ngẩng gương mặt tròn trịa, mắt long lanh đầy sao, hâm mộ học theo Thiết Đầu hét lớn: “Từ nay ngươi là đại ca ta!”
Dương Thiên Thanh vốn định lấy lòng thằng nhóc ngốc này, không ngờ dễ vậy. Dù sao hắn cũng chỉ là đứa bé 8 tuổi, chỉ nghĩ một ngày nào đó nhờ cậu ta mà thoát nô tịch, được tự do, mua vài mẫu ruộng sống qua ngày.
Được ăn no mặc ấm chính là ước mơ lớn nhất của hắn. Hiếm khi hắn nở nụ cười, nhìn đứa bé tròn vo dưới đất, đúng là con trai ngốc nhà địa chủ.