Vừa thấy thằng nhóc kia dám va vào thiếu gia nhà mình, Vượng Nhi cũng chẳng buồn đánh nữa, vội vàng bế Kim Nguyên dậy, “Tiểu thiếu gia, không sao chứ, không sao chứ.”

Kim Nguyên oa oa khóc lớn, Vượng Nhi vừa nhìn đã thấy trên trán bị đụng sưng tím một mảng!

Vượng Nhi sợ đến mềm cả chân, lần này về thế nào cũng bị lão gia đánh chết mất, đây là bảo bối của nhà họ Kim mà!

Đám nhóc Thiết Đầu cũng bị dọa sững người, Kim tiểu thiếu gia bị đụng vào đầu, bọn họ có bị vạ lây không đây!

Dương Cẩu Thặng đã bò dậy, vừa bị Vượng Nhi kéo ngã lấm lem đất, hắn hung hăng trừng chủ tớ hai người, kéo bó củi dưới đất đi mất.

Đám Thiết Đầu định chuồn nhưng bị Vượng Nhi quát, “Thằng chó nhà ai thế!”

Thiết Đầu lắp bắp: “Là… là nhà Dương Lai Phúc, là Cẩu Thặng, là Cẩu Thặng va vào thiếu gia, không liên quan tới chúng ta!”

Nói rồi Thiết Đầu cắm đầu chạy, sợ bị liên lụy, mấy đứa khác cũng ùa chạy theo, chẳng dính dáng gì tới bọn nó cả!

Vượng Nhi tức điên, tiểu thiếu gia được ôm trong lòng lại khóc dữ hơn, hắn sợ về bị phạt, dỗ mãi vẫn không nín, đành cắn răng bế về điền trang.

Về đến nhà, tiểu thiếu gia vẫn còn rơi nước mắt, trán sưng tím càng rõ trên làn da trắng nõn, Vượng Nhi đến cổng mà chân run bần bật.

Người gác cổng Kim gia thấy tiểu thiếu gia mũi tèm lem, trán bầm tím, vội chạy đi báo Kim lão gia, Vượng Nhi thì run rẩy ôm Kim Nguyên vào sảnh, tự biết phạm tội lớn, liền quỳ xuống.

Kim Nguyên vẫn thút thít, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì khóc, chủ tớ hai người như con chim cút rụt cổ.

Kim lão gia nghe tin bảo bối của mình bị đụng đầu liền vội vàng tới, thấy bộ dạng vô dụng hèn nhát của Vượng Nhi, còn con trai bảo bối thì khóc đến nấc, ông đau lòng bế lên, “Để cha xem, để cha xem đụng vào đâu nào?”

Vừa thấy cha, Kim Nguyên khóc càng dữ hơn, “Đau lắm~”

Kim lão gia thấy vết bầm trên trán bảo bối nhà mình, tức giận đá Vượng Nhi một cú, “Được lắm, Vượng Nhi!”

Vượng Nhi bị đá đau điếng, bò dậy rồi lại quỳ xuống, “Lão gia, là tại tiểu nhân không trông cẩn thận, để tiểu tử nhà Dương Lai Phúc va vào tiểu thiếu gia!”

Kim lão gia tuổi đã cao, đến nay mới có con trai, năm nay cũng đã ngoài bốn mươi. Người vợ đầu không để lại cho ông mụn con nào, về sau ông tục huyền cưới tiểu thư Bạch gia ở Qua Châu, mấy năm sau mới sinh được đứa bé bảo bối này — đây chính là mệnh căn của ông!

Cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều hết mực. Vừa dính phong hàn một chút, chỉ đi ra ngoài chơi một chuyến đã bị đụng đầu, chẳng phải muốn lấy cái mạng già này của ông sao!

Vượng Nhi quỳ trên mặt đất, nơm nớp sợ hãi, chỉ dám nói là tiểu thiếu gia muốn cùng con trai của Dương Lai Phúc chơi trò cưỡi ngựa. Nào ngờ tiểu tử nhà họ Dương không chịu, còn lấy đầu húc vào đầu tiểu thiếu gia, vì vậy mới khiến người khóc đến khàn cả tiếng.

Hắn chỉ dám kể phần có lợi, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện mình ức hiếp người ta, còn tát người ta một cái. Tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu tiểu tử Dương gia.

Kim lão gia ôm đứa con cưng trong lòng, mặt lạnh quay đầu hỏi: “Dương gia nào?”

“Chính là Dương Lai Phúc, tá điền nhà ta, cày bảy mẫu đất. Năm trước còn chậm trễ nộp địa tô, lằng nhằng một phen. Tiểu tử kia gọi là Cẩu Thặng Nhi, là con trai cả của gã.”

Vượng Nhi nói xong, Kim lão gia cũng chẳng nhớ nổi cái tên đó. Tá điền nhà ông có đến hơn trăm hộ, ông đâu quan tâm từng người ai là Dương Lai Phúc Vương Lai Phúc. Ông chỉ biết bảo bối Kim Bảo Nhi của nhà mình đi ra ngoài một chuyến mà bị đến thế này!

Kim Bảo Nhi nhà ông thông minh lanh lợi nhất, lỡ như bị hỏng mất thì biết làm sao? Nghĩ tới đây, đôi mắt Kim lão gia đỏ ngầu.

“Đi! Mua cái thằng nhóc đó về đây cho ta! Cẩu hoang cũng dám húc vào con trai Kim Tông Lâm ta. Tiểu thiếu gia muốn cưỡi ngựa, thì mang nó về làm ngựa cưỡi cho thiếu gia! Mau đi!”

“Dạ, dạ!”

Vượng Nhi vội vàng lăn xả bò dậy mà chạy, chỉ sợ ông lại đá thêm cho một cước. Đừng nhìn Kim lão gia tuổi đã lớn, nhưng ngày trước còn trẻ cũng từng rong ruổi nam bắc, dưới chân vẫn còn nhanh nhẹn, một cước vừa rồi đá hắn cong cả lưng.

Kim lão gia bảo hạ nhân mang thuốc đến, còn mình ôm Kim Nguyên đang sụt sịt tủi thân trong lòng. Đứa bé khóc đến mức làm ướt cả một mảng áo gấm của ông.

“Được rồi, được rồi, Kim Bảo Nhi đừng khóc. Cha lập tức sẽ đánh cho cái đứa dám bắt nạt con một trận, để con hả giận.”

Kim Nguyên hít mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức, “Đánh ~ đại phôi đản, cha, đau…”

Nói chưa dứt lời lại tuôn ra hai hàng nước mắt kim đậu. Kim lão gia vốn tính tình cứng rắn, nhưng về già, đối với đứa con bảo bối này thì ngoan ngoãn chịu thua. Với người ngoài thì chẳng bao giờ mềm lòng. Đứa nhãi con kia dám làm con ông bị thương, đợi đấy, nó sẽ phải trả giá!

“Ô ô, không khóc, cha thổi cho Kim Bảo Nhi của cha, thổi cho hết đau.”

Đứa bé lớn lên giống hệt mẹ nó, mà phu nhân ông lại là tiểu thư Bạch gia nổi tiếng dung mạo khuynh thành. Kim Nguyên trắng trẻo, xinh đẹp như búp bê, còn đẹp hơn cả Kim Đồng ngồi bên Quan Âm nương nương nữa. Được nuôi nấng như châu ngọc, đến ngón tay cũng không nỡ để bị thương, nay lại bị một đứa nhãi con nông thôn làm cho uất ức, Kim lão gia sao có thể không tức giận.

Kim Nguyên chơi trong thôn một lúc, khóc đến mệt, được Vượng Nhi bế về, sau lại được cha ôm dỗ dành, chẳng mấy chốc liền ngủ say. Kim lão gia ôm con vào phòng, trong lòng lửa giận vẫn hừng hực: ai dám làm con ông bị thương một phần, ông sẽ trả lại mười phần!

Vượng Nhi nhận bạc, dẫn theo hai gã sai vặt của điền trang đi Hạnh Hoa thôn. Hắn vốn cũng hận thằng bé kia, làm hại hắn bị lão gia đá một cước, đau mất mấy ngày tới. Hắn nghiến răng, hùng hổ đi bắt người.

Trong thôn, Dương Cẩu Thặng vừa gánh củi về nhà, Trương thị – mẹ kế hắn – ngồi ngoài cửa phơi nắng, vừa ăn hạt dưa vừa mắng: “Lại đi đâu lười biếng, làm cái gì mà giờ này mới về, đồ tiện chủng!”

Dương Cẩu Thặng trừng mắt nhìn lại, ánh mắt như dã thú trong đêm. Trương thị bị dọa sợ, nhớ tới hôm nọ hắn cầm dao muốn chém cha ruột, liền câm hẳn, chỉ hậm hực lầm bầm: “Nuôi chẳng khác nào nuôi chó hoang.”

Thấy người Dương Cẩu Thặng đầy bùn đất, mặt còn sưng, mụ cười nhạt: “Ơ, lại gây chuyện với ai đây?”

Cẩu Thặng Nhi không nói lời nào, ném củi vào bếp, cầm gáo hồ lô múc nước lạnh tu một hơi. Trương thị hừ một tiếng, thấy tên chó con này càng chướng mắt, đảo mắt mong nghĩ ra cách nào đó để hành hạ thêm, chứ trong nhà ai cũng sợ ngày nào đó nó xách dao đứng ngay đầu giường.

Nông thôn tuy thích đặt tên tiện để dễ nuôi, nhưng cũng đều có đại danh đàng hoàng. Dương Lai Phúc sinh trưởng tử, tiện miệng đặt tên là Cẩu Thặng Nhi, mãi đến tám tuổi vẫn chưa lấy đại danh.

Về sau Dương Lai Phúc cưới Trương thị, sinh thêm một con trai, đặt tên là Dương Thuận, nhưng trưởng tử vẫn không được đặt đại danh, cứ bị gọi Cẩu Thặng Nhi mãi.

Dương Lai Phúc vốn chẳng thích đứa con trưởng này, mới chừng ấy tuổi mà đã dám cầm đao hùng hổ với cha, quả thực là ôn thần. Trương thị lại đi khoe khắp thôn, thành ra cả thôn không ai dám chọc vào Dương Cẩu Thặng.

Trương thị chỉ đi trong thôn nói Dương Cẩu Thặng Nhi cầm đao chém cha hắn, nhưng lại không nói nguyên do. Chẳng phải vì Dương Lai Phúc bất công hay sao, ăn ngon uống tốt đều cho tiểu nhi tử, còn với Dương Cẩu Thặng thì chẳng mấy khi vui vẻ.

Hôm đó, Dương Thuận tát Dương Cẩu Thặng một cái, Dương Cẩu Thặng đánh trả, Dương Lai Phúc cùng Trương thị lại đứng về một bên, thế là Dương Cẩu Thặng cầm dao đuổi theo chạy nửa cái thôn.

Danh tiếng của Dương Cẩu Thặng hoàn toàn sụp đổ, trước kia còn có người thương hại hắn sau khi nương mất thì kiếm ăn gian khổ, giờ thì chẳng còn ai muốn để ý tới nữa.

Trương thị còn ngồi trước cửa hùng hùng hổ hổ, thì Vượng Nhi đã dẫn theo hai gã sai vặt trong điền trang đi đến.

Trương thị vừa nhìn liền nhận ra là hạ nhân Kim gia, còn tưởng tới thúc giục địa tô, vội vàng đứng lên, muốn cười mà cười chẳng nổi, cố nặn ra vẻ tươi cười: “Sao… thế nào mà giờ lại đến, chẳng phải còn chưa tới kỳ nộp địa tô sao?”

Trương thị không quen Vượng Nhi, chỉ nhìn y phục mà nhận ra người Kim gia. Hạ nhân Kim gia đều mặc thanh y, trên người không có vá víu, so với đám tá điền nghèo hèn như bọn họ thì quả thực khá hơn nhiều.

Ngày thường tới thu địa tô đều là Vương quản sự, hôm nay lại tới một tên gã sai vặt lạ mặt, Trương thị luống cuống xoa tay, vội vàng dọn ghế: “Đại gia, mời… mời ngài ngồi.”

Vượng Nhi ở trước mặt Kim lão gia thì đến rắm cũng chẳng dám đánh, nhưng đến nhà tá điền liền giương oai tác quái. Hắn một cước đá ngã cái ghế: “Bớt giả vờ làm thân quen với lão tử! Dương Lai Phúc đâu? Mau gọi hắn về cho lão tử!”

Trương thị lập tức sai Dương Thuận: “Đi, mau gọi cha ngươi về ngay.”

Dương Thuận rụt cổ nhìn ba người, cảm thấy chẳng phải chuyện gì hay, liền cắm đầu chạy đi tìm cha.

Trương thị vừa xoa tay vừa lắp bắp: “Đại gia, lúa mạch còn chưa trổ bông, vẫn chưa tới kỳ nộp địa tô… Năm nay chẳng lẽ thu sớm quá rồi?”

Hạnh Hoa thôn có một nửa là tá điền của Kim gia, thấy người điền trang tới, bà con cũng nhao nhao kéo tới hóng chuyện.

Nghe Trương thị nói thế, họ cũng ngỡ là tới thu tô, nhưng bây giờ mới tháng ba, lúa mạch trong ruộng còn chưa ngậm sữa, lấy đâu ra lương thực mà nộp. Địa tô Kim gia tuy đắt, nhưng không thuê thì chỉ còn nước chết đói, mấy thôn phụ cận đều có người phải thuê đất Kim gia.

Vượng Nhi hừ một tiếng: “Địa tô cái gì! Nhà ngươi chẳng phải có thằng nhãi ranh tên Cẩu Thặng Nhi sao? Người đâu, lôi nó ra cho lão tử!”

Trương thị nghe không phải thu địa tô thì nhẹ cả người: “Ở, ở trong kia! Thằng nhãi ranh đó đang nằm trong phòng. Trời còn sáng thế này mà nó chỉ biết lười biếng trốn trong đó thôi.”

Vượng Nhi vẫy tay, ra hiệu cho hai gã sai vặt xông vào bắt người. Trong phòng vang lên tiếng “ái u”, tiếng leng keng đồ vật rơi loảng xoảng, một lát sau hai người mới lôi được Dương Cẩu Thặng ra.

Một tên hừ lạnh: “Vượng Nhi ca, thằng chó con này biết cắn người, ngươi xem, tay ta bị nó cắn chảy máu rồi đây này!”

Trong sân Dương gia rối loạn một mảnh, càng lúc càng nhiều người trèo tường hóng chuyện: Kim gia tìm Cẩu Thặng Nhi để làm gì thế này?

Dương Lai Phúc cũng bị gọi về, thấy người Kim gia tới thì vội vàng chùi mồ hôi, cúi rạp người khom lưng: “Đại gia tìm tiểu nhân có việc gì vậy ạ?”

Vượng Nhi hừ một tiếng nhổ nước bọt: “Con ngươi đánh con trai Kim lão gia, ngươi còn hỏi có việc gì?”

Dương Lai Phúc nghe vậy, chân đã mềm nhũn, “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Đại gia, đều là, đều là thằng nhãi ranh này gây họa, ngài muốn đánh chửi thế nào cũng được. Tiểu nhân, tiểu nhân đều nghe ngài cả.”

Vượng Nhi cố tình không nói ra chuyện Kim gia muốn mua người, chỉ hả hê khi dễ người Dương gia. Thằng nhãi ranh kia hắn cũng sẽ chẳng tha, hại hắn vừa nãy còn bị lão gia đá cho một cước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play