"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, chạy chậm chút thôi!"

Xuân vừa sang, trời ấm lên không ít, liễu bên rìa thôn đã nhú mầm non, hoa hạnh trên cành cũng kết nụ, xem chừng chỉ vài hôm nữa là nở trắng hồng cả cây.

Trên con đường nhỏ ở thôn, một đứa trẻ mặc áo xuân màu vàng mơ chạy lon ton, tay cầm con diều giấy, vừa chạy vừa cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Sau lưng là một gia nhân vừa thở hồng hộc vừa chạy theo, lại sợ đuổi sát quá làm tiểu thiếu gia ngã.

Kim Nguyên vui vẻ giơ cao con diều, cậu vừa từ điền trang chạy xuống. Cậu thích chơi ở trong thôn lắm, Thiết Đầu biết bắn ná, Nhị Cẩu biết đánh cù, Tam Nha biết đan giỏ hoa...

Cậu rất thích chạy vào trong thôn. Cha nương không cho xuống, nhưng cậu lại cứ muốn. Nay nương đi thăm người thân đằng ngoại, không ai giữ, thế là cậu chuồn thẳng ra.

Tuy chỉ có một tiểu đồng theo sau, nhưng quanh mấy thôn này ai mà không biết Kim Nguyên — tiểu thiếu gia duy nhất của điền trang Kim gia, trắng trẻo mịn màng, dân quê nào nuôi được đứa trẻ trắng như thế.

Cả vùng mười dặm đều là ruộng thuộc về nhà họ Kim, một nửa dân thôn Hạnh Hoa là tá điền Kim gia, ai dám bắt nạt tiểu thiếu gia. 

Kim Nguyên cầm diều chạy tới đầu thôn, thấy mấy đứa lớn hơn chút đang tụ lại chơi liền cười khúc khích chạy nhanh hơn, đôi chân ngắn chạy nhanh lật phật như bóng mờ, nhưng cũng chẳng nhanh hơn tiểu đồng là bao.

"Thiết Đầu! Thiết Đầu! Nhìn diều mới của ta này, chúng ta đi thả diều!"

Đám trẻ thấy Kim Nguyên định bỏ chạy, nhưng thấy sau lưng cậu có tiểu quản sự điền trang nên đành đứng chờ.

Chúng tầm sáu bảy tuổi, chỉ lớn hơn Kim Nguyên một hai tuổi, mặt non nớt không giấu được vẻ không vui, thấy nhóc con trắng như màn thầu bột trắng chạy tới, đứa nào đứa nấy đều lộ rõ vẻ không thích thú.

Chúng không thích chơi với Kim Nguyên — cậu nhỏ tuổi lại là tiểu thiếu gia điền trang, chơi cùng thì ai cũng phải nhường. Lần trước chơi buộc lá liễu vào thân cây, lá của Kim Nguyên kém Nhị Cẩu, cậu liền khóc, Nhị Cẩu phải đưa "bảo bối" của mình cho cậu, về nhà còn bị nương đánh hai roi.

Bởi vì nhà Nhị Cẩu là tá điền của Kim gia, nương nó vì sợ Nhị Cậu làm tiểu thiếu gia khóc sẽ bị Kim gia tăng địa tô.

Vì thế bọn trẻ trong thôn đều không muốn chơi cùng, nhưng Kim Nguyên lại rất thích xuống chơi. Cha mẹ lũ trẻ đều dặn: không được làm tiểu thiếu gia khóc, nếu không về nhà sẽ ăn đòn.

Hôm nay trời ấm, tiểu thiếu gia lại chạy xuống nhiều hơn. Nhị Cẩu cứ thấy cậu là thấy mông mình đau, nhìn cậu chạy tới gần còn lén lút lườm mấy cái. Cậu đã chơi không ra gì thì thôi lại cứ chạy tới, phiền chết.

Vẫn chỉ có mùa đông tốt, khi đó trời buốt giá, Kim gia sợ cục cưng bảo bối nhà họ bị lạnh nên không cho ra ngoài. Giờ trời ấm, Kim Nguyên lại tung tăng chạy. Nhìn đôi chân ngắn cũn chạy tới với áo xuân vàng mơ đang mặc, Nhị Cẩu bật cười, nói với Thiết Đầu: "Nhìn kìa, như vịt ấy."

"Đúng thế, lại tới nữa rồi, lại phải dỗ. Biết vậy đã chẳng chơi ở đầu thôn."

Thiết Đầu lớn tuổi hơn trừng mắt nhìn đám trẻ: "Im đi, để Vượng Nhi nghe thấy lại mắng."

Vượng Nhi là tiểu đồng theo sau Kim Nguyên, bình thường chỉ hầu hạ cậu, dù chỉ là một đứa sai vặt nhưng vì làm tại điền trang Kim gia nên ở thôn cũng chẳng ai dám chọc. Nếu đám trẻ trong thôn không làm tiểu thiếu gia vui, Vượng Nhi sẽ tát ngay mấy cái, lũ trẻ vừa sợ vừa ghét hắn. Thiết Đầu còn mơ lớn lên vào điền trang làm quản sự để ai cũng phải nể, đến khi đó xem ai dám bắt nạt nó nữa.

Kim Nguyên mồ hôi lấm tấm, giơ diều lên quá đầu: "Thiết Đầu, chúng ta đi thả diều nhé, người xem nè, diều mới của ta đẹp lắm."

Cậu mới hơn bốn tuổi, được cưng chiều mà lớn lên, mới nói sõi gần đây, theo lời Thiết Đầu là tiểu thiếu gia Kim gia nói chuyện lúc nào cũng mang theo mùi sữa. Mắt to, da trắng hơn bánh bao bạch diện nhà nó ăn Tết, nhưng đẹp mấy cũng chẳng ai thích chơi cùng. Vậy mà tiểu thiếu gia này lại cứ thích tìm chúng nó chơi cùng, mỗi lần tìm đến, Vượng Nhi lại lườm chúng nó, không dỗ được người vui là đánh.

Kim Nguyên có được đồ tốt, lạch bạch chạy tới tìm đồng bọn nhí chơi cùng, thấy ai cũng im lặng thì hơi buồn: "Các ngươi không thích sao? Rất đẹp mà, ta còn vẽ con hổ nhỏ đó."

Nhưng chỉ thấy trên diều là con sâu dài méo mó, chả giống hổ nhỏ chỗ nào, giống quỷ treo cổ trên cây mùa xuân hơn, xấu ơi là xấu, khiến con diều chẳng đáng một đồng. 

Vượng Nhi xụ mặt ho một tiếng, đám nhãi ranh này lại không nhớ chuyện cũ rồi. 

Vương Nhi ho một tiếng khiến lũ trẻ sợ tới mức vội đứng thẳng. Thiết Đầu nói: "Đẹp lắm, đi thả diều thôi."

Kim Nguyên lúc này mới cười tươi: "Đi, thả diều!"

Ban nãy lũ trẻ đang chơi ô ăn quan, nay Kim Nguyên tới lại phải đi theo, cũng không ai dám bỏ về nhà vì Vượng Nhi đang nhìn.

Kim Nguyên cầm guồng dây chạy trước, Thiết Đầu giơ diều theo sau, tiểu thiếu gia vui tới mức gương mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng Thiết Đầu chỉ lo nếu diều không bay cậu sẽ khóc. 

Quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới, tiểu thiếu gia có một mẩu, kéo dây mãi diều không bay, môi đã bắt đầu bĩu. Thiết Đầu thấy bèn hoảng lên, trời ơi tiểu thiếu gia ơi nhất định đừng khóc nhé!

May thay Vượng Nhi thấy cậu ra mồ hôi, sợ bị gió lạnh làm ốm liền gọi: "Tiểu thiếu gia có khát không, lại uống nước đi ạ."

Kim Nguyên nghe vậy mới dừng lại, chạy cả nửa ngày trời cũng bắt đầu thấy khát. Vượng Nhi vội cầm túi nước đưa tới bên miệng tiểu thiếu gia đút nước, trước đó mấy ngày, tiểu thiếu gia nhà hắn mới bị phong hàn, đây là bảo bối của Kim gia, hắn phải chăm sóc kĩ càng cẩn thận.

Vốn dĩ phu nhân định đưa tiểu thiếu gia cùng tới nhà mẹ đẻ ở Qua Châu, Bạch gia bên đó làm tiệc đầy tháng, nếu không phải vì tiểu thiếu gia bị bệnh, phu nhân xót con nên để ở nhà thì đã đi cùng rồi.

Vượng Nhi lau mồ hôi cho Kim Nguyên rồi mở hộp điểm tâm: "Tiểu thiếu gia, nghỉ một chút ăn bánh đi ạ."

Kim Nguyên chạy một lúc cũng đói bụng, mỗi lần Vượng Nhi theo hầu tiểu thiếu gia nhà mình đều sẽ mang theo chút đồ ăn, Kim lão gia vốn không cho Kim Nguyên ăn đồ trong thôn, chê đồ ở đó không được sạch sẽ.

Nữ đầu bếp làm bánh vừa ngọt vừa mềm, thơm sữa và mật ong, thứ trẻ con nào cũng thích. Cậu ăn nửa cái đã chán, vì ở nhà đã ăn đủ thứ đồ ngon, mấy cái bánh này chẳng phải thứ gì hiếm. Nhưng lũ trẻ đứng bên đã nuốt nước bọt.

Tuy chơi cùng Kim tiểu thiếu gia sẽ có lúc bị đánh, nhưng vẫn có chỗ tốt, Kim tiểu thiếu gia sẽ cho chúng nó đồ mình không thích ăn, những điểm tâm đó ngay cả Tết chúng cũng không được ăn, chứ nói gì đến ngày thường cơm không đủ no.  

Vượng Nhi dỗ dành Kim Nguyên ăn thêm, cậu lắc lắc đầu, không phải bánh bao chỉ cậu thích ăn nhất thì không thích, nhưng cha nương không cho ăn nhiều, mỗi ngày chỉ được ăn một cái, bảo rằng nếu ăn nhiều thì bụng nhỏ của cậu sẽ đau.

Vượng Nhi sợ Kim Nguyên chơi cả ngày hao sức, lát về sẽ đói bụng rồi đòi ăn cơm, nếu bị Kim lão gia thấy sẽ mắng hắn không chăm lo tốt.

“Tiểu thiếu gia ăn thêm một miếng nữa đi, bên trong có sữa bò người thích nhất đó.”

Kim Nguyên bĩu môi quay mặt sang một bên. Vượng Nhi dí theo định đút thêm một miếng, nhưng Kim Nguyên bị quấn lấy thì nổi giận, đánh vào tay hắn, "Không ăn!"

Kim Nguyên là đứa con mà Kim lão gia có được khi tuổi đã cao, cưng hết mực. Cả nhà nuông chiều đến mức muốn gì được nấy. Kim Nguyên ngang tàng xưng bá, bị Kim lão gia bắt gặp còn được khen “uy phong”.

Chiếc bánh trắng như tuyết rơi xuống đất, lăn một vòng dính đầy bụi. Thiết Đầu và mấy đứa nhỏ bên cạnh nhìn mà nuốt nước miếng ừng ực, thèm đến đỏ mắt.

Vượng Nhi bị đánh vào tay, cúi đầu khom lưng cười nịnh: “Chúng ta không ăn nữa, không ăn nữa.”

Kim Nguyên không vui hừ một tiếng, vẫy vẫy tay nhỏ gọi tiểu đồng bọn, "Thiết Đầu, các ngươi ăn đi."

Lũ trẻ chờ có thế, xúm vào tranh nhau, cầm lên nhét vào miệng, thậm chí miếng bánh vỡ dính đất cũng chẳng biết ai đã kịp hốt mất.

Vượng Nhi ngẩng đầu, liếc bọn trẻ nghèo một cái, “Chốc nữa các ngươi phải chơi cưỡi ngựa với tiểu thiếu gia nhà ta đấy.”

Hôm nay trời không đẹp, tiểu thiếu gia không thể thả diều, gió mạnh một cái là hỏng hết vui. Nghe đến cưỡi ngựa, mấy đứa nhỏ hơi xị mặt, nhưng đã ăn bánh của người ta, mà Vượng Nhi lại nhìn như thể không nghe lời sẽ chẳng hay ho gì nên đành gật đầu.

Kim Nguyên vừa nghe thì reo lên vỗ tay: “Được nha được nha! Cưỡi ngựa lớn! Cưỡi ngựa lớn!”

Ở nhà, Kim Nguyên vẫn thường cưỡi “ngựa lớn” — có khi là chính cha bế lên lưng chơi.

Vượng Nhi chỉ vào Thiết Đầu, đứa lớn tuổi nhất: “Ngươi, quỳ xuống để thiếu gia nhà ta cưỡi.”

Thiết Đầu tuy không vui nhưng không dám phản kháng. Nó vừa ghét vừa tiếc cái bánh của Kim Nguyên. Quần áo tuy rách nhưng vừa mới giặt, bò xuống đất không chỉ dính đầy đất cát mà còn dễ bị sờn rách.

Thấy nó chần chừ, Vượng Nhi đá một cái: "Nhanh!"

Thiết Đầu đành quỳ bò xuống, mấy đứa khác im thin thít, thầm mừng không bị chọn. Ai cũng biết tiểu thiếu gia này khó chiều — chọc khóc thì bị đánh, không làm vừa ý cũng bị đánh.

Kim lão gia là địa chủ trong vùng, nổi tiếng keo kiệt. Ruộng đất cho thuê thì thu đến bốn phần địa tô, lại còn đóng thuế, khiến dân làm không đủ ăn.

Thiết Đầu quỳ bốn chân chạm đất, Kim Nguyên reo: "Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa~"

Vượng Nhi bế tiểu thiếu gia định đặt lên lưng “ngựa”, vừa tiện vừa giúp Kim Nguyên khỏi mệt.

Nhưng vừa nhấc lên, Kim Nguyên lại đạp chân giãy nảy: “A, không cần! Không cần!”

“Làm sao vậy, tiểu thiếu gia? Người xem, Thiết Đầu bò sẵn rồi kìa.”

Kim Nguyên chìa ngón tay nhỏ chỉ sang chỗ khác: “Ta muốn cưỡi hắn! Hắn khỏe hơn!”

Vượng Nhi nhìn theo, thấy một thằng bé đang gánh bó củi cao ngất — đúng là khỏe thật nhưng mặt mày dữ tợn, sợ lỡ làm tiểu thiếu gia bị thương.

“Không chơi với hắn được đâu, người thấy không, áo quần rách nát, trên người đầy rận, bò lên là cắn đấy.”

Kim Nguyên không chịu, đạp chân vùng vằng: “Không cần! Ta chỉ muốn hắn! Chỉ hắn thôi!”

Dương Cẩu Thặng liếc nhìn cảnh tiểu thiếu gia ồn ào rồi nhấc chân muốn quay lưng bỏ đi. Mấy thôn gần đó ai mà không biết Kim gia tiểu thiếu gia là “bảo bối” Kim gia quý như trứng mỏng, trắng trẻo hơn cả bánh màn thầu, khác hẳn bọn trẻ quê nghèo đen nhẻm.

Trắng như thế, dân nghèo sao nuôi ra được.

Kim Nguyên cứ nháo đòi đổi người. Cậu cảm thấy người vừa nãy sức lực lớn, so với Thiết Đầu còn cao to hơn, không muốn cưỡi Thiết Đầu nữa mà phải cưỡi người kia.

Tiểu thiếu gia nháo đến lợi hại, Vượng Nhi ôm chẳng khác gì ôm con cá quẫy, suýt trượt tay làm rơi xuống đất. Hắn vội dỗ: “Được, được, được! Chúng ta cưỡi hắn.”

Vượng Nhi quay đầu, lạnh giọng quát: “Ngươi! Lại đây!”

Cũng chỉ là cưỡi “ngựa lớn” thôi mà, trong đám trẻ con ở thôn, tiểu thiếu gia nhà hắn thích cưỡi ai thì cưỡi!

Dương Cẩu Thặng giả như không nghe thấy, cứ thế bước đi. Y đâu rảnh chơi với tiểu thiếu gia kiều quý đó.

Cả Hạnh Hoa thôn đều biết, tiểu thiếu gia Kim gia gần đây hay xuống chơi, thường chơi với bọn nhỏ sáu bảy tuổi. Còn Dương Cẩu Thặng đã 8 tuổi, ngang tầm mấy đứa nửa người lớn trong thôn rồi.

Vượng Nhi thấy thằng nhóc thúi kia vẫn đi liền buông Kim Nguyên, bước nhanh tới kéo bó củi trên vai nó. Bó củi nặng năm sáu chục cân bị giật mạnh, cả người lẫn củi đều ngã xuống đất.

Thiết Đầu vội bò dậy. Tiểu thiếu gia không cưỡi nó nữa mà lại đổi người, chọn ai không chọn, lại chọn ngay sát tinh kia. Ai ở Hạnh Hoa thôn chẳng biết, Dương Cẩu Thặng nổi máu hung lên thì đến cha mình cũng dám vác dao chém.

Bị kéo bất ngờ, vai Dương Cẩu Thặng đau nhói. Y ngước mắt trừng kẻ đã giật củi mình.

Vượng Nhi hơi chột dạ, nhưng ỷ mình là gia nô Kim gia, quen tác oai tác quái trong thôn, hắn giơ tay tát mạnh: “Đồ chó con! Ngươi cũng dám trừng Vượng Nhi đại gia ngươi à?”

Cú tát này không nhẹ. Dương Cẩu Thặng vốn đã đói hai ngày, lại bị mẹ kế bắt lên núi gánh củi suốt một ngày, chân tay rã rời. Bây giờ ăn thêm một tát, y ngã sấp xuống đất không bò dậy nổi.

Kim Nguyên cũng bị dọa, đứng ngây tại chỗ không dám làm ồn nữa. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thấy Vượng Nhi đánh người trước mặt mình.

Đừng nói Kim Nguyên, ngay cả Thiết Đầu và mấy đứa kia cũng sững sờ. Vượng Nhi từng đánh chúng nó, nhưng đều là lén đánh, chưa bao giờ ra tay khi tiểu thiếu gia đứng đó.

Vượng Nhi hống hách kéo Dương Cẩu Thặng tới, ấn quỳ xuống đất: “Quỳ cho lão tử!”

Hắn ấn Dương Cẩu Thặng quỳ gối trên đất, ngẩng đầu cười với Kim Nguyên: “Tiểu thiếu gia mau lại đây, hôm nay chúng ta cưỡi hắn.”

Kim Nguyên vẫn sợ không dám lại gần, Vượng Nhi lại giục: “Tiểu thiếu gia mau lên! Con ngựa này khỏe lắm.”

Tiểu thiếu gia muốn cưỡi nhưng không có gan. Người này cao to hơn Thiết Đầu nhiều, đúng là giống “ngựa lớn” thật. Kim Nguyên bước từng bước chân ngắn qua, vừa tới gần thì “con ngựa” đang quỳ đó bất ngờ húc mạnh một cái.

Kim Nguyên bị húc ngã lăn mấy vòng trên đất, lập tức khóc oà lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play