Vương Nhi nhanh chóng mang tới một cái lồng chim, thấy tiểu thiếu gia nhà mình đang giơ con chim lên, mặt đầy vui vẻ nhìn tên cẩu tạp chủng kia, liền chạy lại, một mông đẩy Dương Thiên Thanh sang một bên, “Tiểu thiếu gia, lồng chim mang tới rồi.”

Lúc này Kim Nguyên mới bỏ con chim sẻ chỉ còn nửa hơi thở vào trong. Vừa rồi một cú của Dương Thiên Thanh đã khiến con chim chỉ còn thoi thóp, tiểu thiếu gia lại nâng niu mà úp hai tay vào, trẻ con chẳng biết nhẹ tay, chưa chết thì cũng sắp bị cậu che chết rồi.

Kim Nguyên xách cái lồng chim to gần bằng người mình, vui mừng khôn xiết: “Ngươi lợi hại thật, ngươi vẫn ở nhà ta phải không? Vậy chiều nay ta còn có thể tìm ngươi chơi không?”

Dương Thiên Thanh chưa kịp nói, Vương Nhi đã gật gù khom lưng nịnh nọt: “Tiểu thiếu gia, hắn chính là con ngựa mà lão gia mua cho ngài, ngay cả tiểu sai vặt hạ đẳng nhất trong nhà cũng hơn hắn, ngài không cần khách khí, muốn sai gì thì cứ bảo.”

Một tràng dài như thế, đầu óc nhỏ bé của Kim Nguyên suýt nữa không kịp xoay chuyển, nhưng tóm lại cũng hiểu người này là của mình, giống như cái chong chóng gió hay con ngựa gỗ nhỏ của mình, đều là của mình cả.

Vương Nhi dỗ xong liền trừng mắt với Dương Thiên Thanh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, cái thùng nước cám kia để nó tự mọc chân chạy chắc?”

Dương Thiên Thanh liếc đứa nhỏ đang áp mặt vào lồng chim, bên trong con chim sẻ nửa sống nửa chết còn đập cánh yếu ớt, đứa bé kia thì ánh mắt tràn đầy thích thú, quay đầu cái là quên bẵng hắn.

Dương Thiên Thanh nhấc chân bỏ đi. Đợi Kim Nguyên ngắm nghía con chim đủ rồi, ngẩng đầu lên thì Dương Thiên Thanh đã chẳng thấy đâu: “Dương… Dương…”

Kim Nguyên cau mày, mới đặt tên cho người ta là gì nhỉ.

“Dương Cẩu Thặng, hắn đi làm việc rồi.” Vương Nhi vội nói.

“Không đúng!” Kim Nguyên liếc quần áo trên người mình, “Dương Thiên Thanh! Người đâu rồi?”

“Đi làm việc rồi ạ, tiểu thiếu gia phải ăn cơm thôi, đi, chúng ta đi ăn, kẻo lát nữa lão gia sai người tới tìm.”

Vương Nhi dỗ Kim Nguyên đi ăn, trong bụng lại chẳng muốn để thằng ranh kia giành mất việc của mình. Việc của hắn ở trong nhà này cũng thuộc loại nhàn hạ, tuy không phải người lanh lợi hay thông minh nhất, nhưng mẹ hắn là quản sự nhà bếp nên mới có được chỗ tốt này.

Vương Nhi bế người đi, tới sảnh thì lão gia còn chưa tới, hắn đặt tiểu thiếu gia lên ghế, Kim Nguyên đong đưa đôi chân nhỏ hai cái, vẫn ôm cái lồng chim to hơn cả người mình, thích thú vô cùng.

“Vương Nhi, Vương Nhi, ta muốn bánh bao.”

Người trong bếp đã lần lượt bưng món lên, Kim Nguyên thấy trên bàn có một đĩa bánh bao trắng nõn, tinh xảo, chỉ to bằng nắm tay mình, tay chân ngắn không với tới, bèn sai Vương Nhi lấy.

Vương Nhi dạ một tiếng, đưa cậu một cái bánh bao trắng, Kim Nguyên nhận lấy liền nhét vào lồng chim: “Chim nhỏ, chim nhỏ, ngươi cũng ăn cơm nha.”

Vương Nhi cũng từng trải qua những ngày khổ cực, nhà hắn trước ở thôn gần đây, mồ côi cha, theo mẹ góa bị bắt nạt không ít. Lúc nhỏ ăn toàn bánh ngô tạp, nuốt xong là rát cổ, bánh bao trắng thì đừng nói, chẳng dám mơ. Mẹ hắn học chút tay nghề từ một đầu bếp nữ nấu cỗ, sau sống không nổi nữa liền dẫn hắn bán mình vào điền trang nhà họ Kim, vài năm sau lên làm quản sự nhà bếp, cuộc sống mới khá hơn.

Trước đây mà ném cho hắn một cái bánh bao trắng, hắn sẽ tranh như chó đói; giờ thì đừng nói bánh bao trắng, ngay cả thịt hắn cũng không thiếu, cái bánh bé xíu này chẳng đáng gì.

Kim Nguyên từ nhỏ sống trong điền trang, được nhà họ Kim nâng niu như tròng mắt, chưa từng chịu khổ, đâu biết cái bánh bao trắng ở nhà quê có khi cả năm Tết cũng chưa chắc được ăn.

Chẳng mấy chốc Kim lão gia tới, thấy bảo bối ôm lồng chim chơi thì ồ một tiếng: “Kim Bảo Nhi, con chim sẻ này ở đâu ra thế?”

Kim Nguyên vui vẻ đung đưa đôi chân nhỏ: “Dương Thiên Thanh bắt cho con~”

“Dương Thiên Thanh? Sao ta chưa nghe nhà mình có người này?”

Vương Nhi đứng bên nói: “Lão gia, chính là con trai nhà Dương Lai Phúc, mua về làm ngựa cho tiểu thiếu gia đó.”

“Hắn à.”

Kim lão gia chỉ gặp Dương Thiên Thanh một lần, hôm đó toàn máu me nên chẳng nhìn rõ mặt, chỉ giận tên con trai nhà tá điền dám làm bị thương bảo bối của mình.

“Kim Bảo Nhi thích cưỡi thì cứ cưỡi, không nghe lời thì lấy roi quất, quất cho tới khi nghe lời mới thôi.”

Trong mắt Vương Nhi lóe lên chút hưng phấn: “Vâng, tiểu nhân biết, tuyệt không để thằng nhãi đó làm tổn thương tiểu thiếu gia nửa phần.”

Kim lão gia cười nhìn bảo bối: “Kim Bảo Nhi, đừng chơi nữa, ăn cơm thôi, để cha đút cho con nhé?”

Kim Nguyên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ~”

Lúc này Dương Thiên Thanh đã đổ nước cám xong, xách thùng không quay về thì vừa lúc ăn cơm. Mấy bà đầu bếp đang ngồi quanh bàn, trên đó là bánh bao bột cao lương, một đĩa rau xanh xào mỡ heo, một bát dưa muối. Đây đã là bữa tốt nhất mà người làm bếp được ăn. Còn loại không bằng cả tiểu sai vặt như hắn thì chỉ có bánh ngô và nửa bát canh gạo loãng như đứa ở.

Dương Thiên Thanh đến thì đã có không ít người đang chia nhau bánh ngô. Hắn cũng chen lên lấy một cái, lại múc thêm một chén cháo, trong cháo chỉ lác đác mấy hạt gạo đáng thương.

Ôm bát cơm, hắn ngồi xổm ở góc tường mà ăn. Kim lão gia vốn là địa chủ có tiếng ở vùng này, đối đãi hạ nhân lại cực kỳ hà khắc.

Mỗi khi tới mùa vụ, trai tráng từ mấy thôn quanh đây đều kéo tới làm thuê. Một ngày chỉ được hai, ba mươi văn, cơm canh cũng chỉ một cái bánh ngô kèm chén nước lã. Nhưng ở nông thôn nghèo túng, có được công việc này cũng đã có khối người tranh giành.

Dương Thiên Thanh từng nghe kể, cắt lúa mạch cho Kim gia, đến cái lưng cũng không được phép duỗi thẳng. Ai dám ngẩng người, roi liền quật xuống ngay, Kim lão gia sợ có kẻ lười biếng.

Hắn cắn miếng bánh ngô, nghĩ bụng: ở Kim gia, ngày sống chẳng hơn Dương gia được mấy. Ở nhà thì bị cha ruột mẹ kế ức hiếp, ăn không đủ no nhưng còn có tự do, có thể lên núi đào rau dại, bắt chim sẻ lót bụng. Còn nơi này, vừa không đủ ăn vừa phải gánh việc nặng. Nếu không thoát ra, e rằng cả đời chỉ mục rữa ở đây.

Nghĩ tới đứa nhỏ bảo bối trong lòng Kim lão gia, Dương Thiên Thanh cười lạnh: nếu ôm được bắp đùi nhãi ranh kia, ngày sau hắn mới mong có thể sống khá hơn.

Bánh ngô còn chưa ăn xong, đã có gã sai vặt quát gọi: “Dương Cẩu Thặng, lát nữa đi bổ đống củi trong sân, rồi lên núi chặt thêm mang xuống!”

Điền trang không chỉ có nha hoàn gã sai vặt, mà còn có đám đứa ở suốt ngày cắm mặt ngoài đồng. Đứa ở còn khổ hơn, quanh năm làm lụng chẳng được ngẩng đầu, sai sót liền bị đẩy ra ruộng.

Dương Thiên Thanh đứng lên: “Ta tên Dương Thiên Thanh.”

Gã sai vặt kia bật cười ha hả: “Mọi người nghe chưa? Thằng Cẩu Thặng Nhi còn bày đặt đặt tên cho mình! Chữ to còn chẳng biết, làm như tiên sinh chắc?”

Những kẻ ngồi quanh cũng phá lên cười.

Mắt Dương Thiên Thanh trầm xuống, hắn xông lên đè ngã tên cười to nhất, hai tay siết chặt cổ người kia: “Ta nói, ta tên là Dương Thiên Thanh!”

Tên sai vặt trợn mắt, suýt bị bóp đến tắt thở. Người bên cạnh hoảng hốt nhào vào kéo Dương Thiên Thanh ra. Quản sự phòng bếp Thôi mụ mụ, thân hình to khỏe, giáng cho hắn một cái tát trời giáng: “Nháo cái gì mà nháo! Ngươi tưởng đây là nhà ngươi chắc?”

Tên bị bóp cổ ôm cổ khụ khụ, vừa được đỡ dậy thì có người khuyên: “Ngươi cũng thật là, chọc nó làm gì. Ta nghe nói thằng ranh này ngay cả cha ruột cũng dám chém, cánh tay Đông Lai đến nay vẫn chưa cử động lại được đâu.”

Tên sai vặt kia vốn định đạp thêm mấy cái, nhưng thấy thằng nhóc 8 tuổi trước mặt dù bị đánh vẫn trừng mắt không chịu thua, gã rùng mình, chỉ hừ lạnh rồi thôi.

Trong điền trang, ai nấy đều biết thằng nhỏ này có mẹ sinh không mẹ dạy. Nghe nói mẹ hắn mất sớm, còn bé tí đã thành cô nhi, nay 8 tuổi mà cha ruột cũng dám xuống dao, chẳng ai dám dễ chọc.

Hai ngày đầu mới vào trang, hắn bị đánh cho đầy thương tích. Có tên Đông Lai cố ý cướp bánh ngô của hắn, kết quả bị cắn rách một miếng thịt lớn. Hắn tất nhiên bị quản sự đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nhưng từ đó không còn ai dám động đến hắn nữa.

Ăn vội vài miếng, Dương Thiên Thanh xách rìu ra sân bổ củi. Cơm chưa no bụng, lại phải bổ cả đống củi. Quản sự Thôi mụ mụ cố ý hành hạ, chẳng cho hắn cả ngụm nước, thúc ép phải lên núi vác củi về ngay.

Hắn không nói nửa lời, chỉ cõng giá ra cổng. Thôi mụ mụ lạnh giọng sau lưng: “Không đủ thì hôm nay khỏi ăn cơm!”

Trong đại sảnh, Kim Nguyên đã ăn no, Kim lão gia còn bón thêm cho con trai đùi gà, lại thêm nửa bát hoành thánh, cái bụng nhỏ căng tròn.

Ăn xong, nhóc con nhảy xuống, nũng nịu: “Muốn tìm Dương Thiên Thanh chơi~”

“Tiểu thiếu gia, sáng ngài còn thả diều, giờ nên ngủ thôi.”

Kim Nguyên lắc đầu: “Không cần, muốn tìm Dương Thiên Thanh, đi bắt chim!”

Kim lão gia cười cưng chiều, phất tay: “Đi gọi hắn tới. Nhưng đừng để chơi lâu, lát nữa còn ngủ.”

Một quản sự vội bẩm: “Lão gia, tiểu nhân mấy ngày nay mới nghe, Dương Thiên Thanh kia không phải loại hiền lành. Mới tới đã cắn đứt một miếng thịt trên tay Đông Lai, tiểu nhân lo…”

Kim lão gia nhíu mày: “Ngươi trông kỹ cho ta. Nếu nó dám đụng đến con ta nửa sợi tóc, lão tử lấy mạng chó nó!”

“Vâng!”

Vượng Nhi lúc này mới bế Kim Nguyên từ trên ghế xuống đi tìm. Nhưng tìm khắp nơi cũng chẳng thấy bóng Dương Thiên Thanh. Hắn bèn dỗ dành, nói có lẽ Dương Thiên Thanh ra ngoài rồi, Kim tiểu thiếu gia ăn no cũng buồn ngủ, được bế vào phòng ngủ.

Kim Nguyên có trí nhớ tốt, ngủ dậy lại xách lồng chim tìm Dương Thiên Thanh. Nhưng lần này thật sự không thấy, vì Dương Thiên Thanh đang ở sau núi đốn củi. Cuối cùng Kim Nguyên bị Vượng Nhi đánh lạc hướng, dỗ sang trò khác.

Tới tối mịt, Dương Thiên Thanh mới đốn đủ số củi, bỏ lỡ bữa tối, bánh ngô của hắn cũng bị chia hết. Vừa đói vừa khát, hắn chỉ uống một gáo nước.

Lòng bàn tay rách toạc, mấy hôm trước làm việc nặng đã phồng rộp, hôm nay chẻ củi, chặt củi khiến chỗ rộp vỡ toang, máu đỏ cả lòng bàn tay – rõ là quản sự cố tình hành hạ.

Trời tối, Kim Nguyên đã vào phòng ngủ, cuộn trong chăn nhìn con chim nhỏ. Con chim thoi thóp cả chiều, tới tối thì chết hẳn, nằm im trong lồng.

Kim Nguyên “oa” một tiếng khóc òa, chim nhỏ của cậu chết rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play