“Có khai không?!”

Lý Tổ vẫn cắn răng không nói.

“Tốt nhất là mày nên khai ra, chẳng lẽ mày muốn người ta cứ nhìn mày nhục nhã thế này mãi à?” Trần Thiên Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng giễu cợt: “Con bé kia nhìn thấy mày rồi vẫn còn lưu luyến, theo mày tới tận đây đấy.”

Một lúc lâu, Lý Tổ quay mặt đi, lí nhí nói: “0-6-9-0.”

Điện thoại được mở khóa, mấy tên kia mở album ảnh ra, quả nhiên bên trong toàn là ảnh của Giang Dục…

Có ảnh cậu bị đám đông vây quanh đi trên sân thể dục, những học sinh lọt vào khung hình đều ánh mắt si mê; có ảnh cậu một mình về nhà, bóng bị ánh hoàng hôn kéo dài; tấm cuối cùng, hình như Giang Dục phát hiện có người đang chụp, hướng về ống kính nở nụ cười như có như không.

Trần Thiên Vũ đấm Lý Tổ một cú.

“Bảo sao dạo này Giang Dục ăn không ngon, còn nói có người theo dõi, sợ đến mức không muốn đến trường nữa.”

Như đã xác nhận chuyện này là thật, mấy cú đấm tiếp tục giáng mạnh vào mặt Lý Tổ. Cậu ta cố vùng vẫy phản kháng, lại càng bị đánh dữ hơn.

“Đủ rồi! Đừng đánh nữa, cậu ta sắp bị các cậu đánh chết rồi.” Thấy Lý Tổ sắp ngất đi, Lâm Khê Dao đứng ngoài cửa lớp rốt cuộc cũng lên tiếng ngăn lại.

Cô rất ghét kiểu chụp lén tung tin đồn, cũng không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng cũng không thể đứng nhìn một người bị đánh đến chết.

Lạnh lùng vừa phải là để bảo vệ bản thân, nhưng quá giới hạn thì thành máu lạnh vô nhân tính.

“Được, nể mặt cậu.” Mấy người kia dừng tay, xóa hết ảnh rồi ném cái điện thoại đầy ghét bỏ xuống đất.

Chúng buông Lý Tổ ra, liếc cậu ta một cái đầy cảnh cáo, trước khi đi còn nhắc Lâm Khê Dao: “Thằng này là biến thái đấy, tốt nhất cậu đừng có thương hại nó, chuyện nó làm cậu nghe thấy rồi đó.”

Tiếng bước chân dần xa, Lý Tổ ngồi bệt dưới đất chật vật đứng dậy.

Trong mắt đầy vẻ cầu xin, cậu ta nhìn Lâm Khê Dao với sự mong đợi, gần như khẳng định: “Quả nhiên, cậu cũng bình thường đúng không! Bọn họ đều điên hết rồi!”

Có ý gì đây?

Lý Tổ không biết bộ dạng mình lúc này đáng sợ thế nào, cậu ta tiến lên một bước, Lâm Khê Dao lại lùi một bước.

Muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt, không thể phát ra tiếng.

Rõ ràng trước đây vẫn có thể nói mà! Sao bây giờ lại không được?!

Hoảng loạn, cậu ta nhặt điện thoại lên định nhắn, nhưng điện thoại đã bị đập hỏng. Lấy bút ra, các ngón tay bỗng cứng đờ không cử động nổi.

Tại sao lại không thể nói ra?!

Mắt đỏ bừng, tròng mắt như sắp trồi ra, cơn giận tích tụ bùng nổ thành tiếng gầm điên loạn.

Cậu ta đấm mạnh xuống bàn mấy cái, khiến tấm thép kêu “bang bang” chói tai.

Lâm Khê Dao bị dọa lùi liền mấy bước, Lý Tổ đang phát tiết bỗng khựng lại, nhớ ra vẫn còn người ngoài đang nhìn, vội vàng chữa lời: “Không, tôi chưa điên. Cậu tin tôi đi!”

“Cậu bình tĩnh trước đã, tôi sẽ đợi cậu nói chậm rãi.” Lâm Khê Dao quyết định sau này không xen vào việc bao đồng nữa, vừa lên tiếng trấn an, vừa không tiếp tục lùi để tránh kích thích cậu ta.

Tay cô lén đưa ra sau, cái cặp trên lưng cũng khá nặng, lúc cần có thể dùng làm vũ khí.

May mà Lý Tổ không cần đến mức đó, cậu ta chạm vào khóe miệng bị đánh rách, cố ép mình bình tĩnh, rồi hỏi một câu rất bình thường: “Dạo này sao cậu không đến trường?”

“Vì tôi bị ốm.” Lâm Khê Dao đáp.

“Bị ốm…” Cậu ta lẩm bẩm lặp lại.

Dù viện cớ gì, thầy giáo cũng không cho cậu ta nghỉ. Từ hôm mưa hôm đó, cậu ta như một oan hồn bị giam trong trường, tìm mọi cách cũng không thể rời đi.

Chỉ trong vài ngày, lớp trưởng vốn có tính cách thanh cao nay đã trở nên thần kinh thấy rõ, khiến Lâm Khê Dao nhớ lại ấn tượng trước đây về cậu ta.

Lý Tổ là lớp trưởng, tấm gương phấn đấu. Sống cùng cha mẹ khuyết tật, mỗi sáng cậu ta đều giúp cha mẹ lo xong sạp rau mới đến trường, chưa từng đi muộn. Thành tích luôn nằm trong top đầu, với ai cũng nhiệt tình lễ phép.

Năm ngoái cha cậu bị tai nạn, Lý Tổ vừa phải chăm sóc cha vừa đối mặt với áp lực học tập ngày càng lớn. Sau khi cha mất, cậu ta từ chối khoản quyên góp của trường, càng chăm chỉ phụ mẹ làm việc.

Dù thành tích có tụt vài hạng, nhưng mỗi năm vẫn được giải học sinh giỏi cấp tỉnh, trường đã họp và quyết định giữ suất tuyển thẳng cho cậu.

Một người sắp thoát cảnh khổ, sao lại tự hủy tương lai đi chụp lén Giang Dục, để bị đánh ra nông nỗi này?

Lâm Khê Dao thầm lắc đầu. Sắc đẹp có tốt đến mấy cũng không thể làm người ta thành kẻ ngu như thế.

Lý Tổ nhìn qua là người thông minh, dù có muốn làm chuyện xấu cũng không dùng cách ngớ ngẩn đến mức bị bắt quả tang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play