◎ Quái vật bày tỏ với cô ◎
…
Tiết học sau đó vẫn diễn ra bình thường, chỉ là khi chuông tan học buổi chiều vang lên, ngay sau khi Giang Dục bước ra khỏi lớp, gần như tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn sách vở, lũ lượt đi theo cậu.
Nhìn tận mắt cảnh cả lớp ai nấy đều yêu thích Giang Dục đến mức khoa trương như thế, dù Lâm Khê Dao có chút mơ mộng gì về cậu ta thì giờ phút này chắc cũng bị dập tắt.
…Bọn họ không học tối luôn à?
Điều khiến cô bất ngờ nhất chính là chuyện này.
Ngồi lại trong lớp một mình một lúc, cô càng lúc càng cảm thấy không ổn cả ngôi trường mang một vẻ vắng lặng kỳ quái.
Lâm Khê Dao theo bản năng lấy điện thoại ra, mở nhóm chat của lớp.
【Do thiết bị trường học cần sửa chữa, học sinh tạm thời được nghỉ học tối, thời gian học lại sẽ thông báo sau.】
Tin nhắn này được gửi từ ba ngày trước. Có lẽ cơn mưa lớn dữ dội hôm đó đã làm hỏng một thiết bị cũ kỹ nào đó của trường, vô tình giúp học sinh hưởng “vận may từ trên trời rơi xuống” là không phải học buổi tối.
Sảng khoái chẳng kém gì nghỉ lễ. Tiếc rằng lúc đó cô đang bệnh nặng, không thấy được tin này, để rồi bị tin nhắn khác đẩy trôi mất.
Nhưng bây giờ về nhà cũng chưa muộn, cô thu dọn cặp sách, đi ngang qua cầu thang thì nghe thấy từ nhà vệ sinh nam trên tầng này vọng ra những âm thanh chẳng mấy thân thiện.
Tiếng cãi vã dữ dội, kèm theo âm thanh xô đẩy, đập phá. Nghe thấy vậy, Lâm Khê Dao hơi khựng lại, rồi lập tức tăng tốc bước chân.
Đùa à, chuyện “người đẹp cứu quái vật” cô không hứng thú. Chẳng lẽ lại xông vào nhà vệ sinh nam để ra tay nghĩa hiệp sao?
Nếu lúc đó có ai đang… giải quyết nhu cầu, thì chẳng phải cô sẽ thành kẻ biến thái khét tiếng chuyên đi rình mò sao?
Nhưng với cái vận xui gần đây của Lâm Khê Dao, cô không tìm rắc rối, thì sẽ rắc rối tự tìm đến.
Ngay khi sắp rời khỏi chốn thị phi này, trong nhà vệ sinh vang lên giọng một nam sinh:
“Không chịu nói à? Chắc chắn là nó giấu đồ trong lớp, đi, áp giải nó về tìm.”
Lâm Khê Dao lập tức thấy điềm chẳng lành. Và chuyện xảy ra ngay sau đó khiến cô hối hận đến mức muốn móc mắt mình ra tại chỗ…
Một nam sinh gầy gò bị một đám người vừa đá vừa đấm áp giải ra cửa. Nhưng đó chưa phải điểm chính… Quan trọng là phần dưới của cậu ta hoàn toàn không được che chắn!
Quần bị tụt xuống đến mức chẳng thể che nổi chỗ nhạy cảm, và cái thứ khó chịu kia cứ thế phơi bày trước mắt cô.
Cay mắt quá!
“Aaaaa!!!” Cô hét lên một tiếng chói tai, số cô sao lại đen đến mức phải thấy thứ khiến người ta mọc lẹo mắt chứ!
Theo phản xạ tự bảo vệ, cô lập tức dời tầm nhìn lên trên nhưng lại càng nhìn rõ khuôn mặt xấu hổ của cậu con trai kia.
Xui xẻo thay, đó là người quen.
…Chính là lớp trưởng lớp cô, Lý Tổ.
Tiếng hét của cô như đánh thức chút lương tri còn sót lại trong bọn nam sinh kia. Hoặc cũng có thể là bọn chúng nghĩ, dù sao Lý Tổ cũng bị một đứa con gái nhìn thấy hết rồi, mục đích làm nhục coi như đã đạt, để thầy cô nhìn thấy thì khó giải thích.
Thế là một tên có kiểu tóc giống cái nồi úp ngược cười đểu, giúp Lý Tổ mặc lại quần ở ngay bồn rửa tay cạnh cửa.
“Yo, Lý Tổ, ngại quá, quên mất nhà vệ sinh này không có cửa, chưa kịp mặc quần cho mày. Làm mày bị một đứa con gái nhìn thấy sạch sẽ.”
“Nhưng mà con bé đó cũng xinh, mày cũng không thiệt thòi đâu.”
“Đúng đó, có cần bọn tao gọi nó tới chịu trách nhiệm với mày không? Tiện thể mày khỏi phải đi quấy rối Giang Dục nữa.”
Sao lại là Giang Dục nữa? Chuyện này cũng dính líu tới cậu ta à?
Nghe thấy cái tên xuất hiện liên tục trong ngày hôm nay, Lâm Khê Dao cũng chẳng kịp nghĩ nhiều, cô vẫn còn đang chìm trong cảm giác buồn nôn sâu sắc.
Có lẽ chuyện này sẽ lọt vào top những khoảnh khắc xui xẻo nhất đời cô.
Bọn bắt nạt vẫn trêu chọc ác ý, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Lâm Khê Dao, lôi Lý Tổ ăn mặc lôi thôi trở lại lớp.
Bọn họ lục lọi bàn của cậu ta, moi ra một chiếc điện thoại màu đen. Mẫu mã đã cũ, miếng dán cường lực vỡ nát, lại còn dính đầy những vết bẩn nhờn không thể lau sạch.
“Cái đồ bỏ đi này mà cũng đặt mật khẩu à? Mật khẩu là gì?” Trần Thiên Vũ cầm điện thoại, giọng đầy chán ghét, lắc lắc nó, từ trên cao hỏi Lý Tổ đang bị dí đầu xuống bàn.
Lý Tổ cắn răng, không chịu nói.
Tên có kiểu tóc nồi úp ngược túm gáy cậu ta, vung tay tát một cái bốp.