Trong lúc cô còn suy nghĩ, Lý Tổ dường như đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cố nặn ra nụ cười: “Cảm ơn cậu, cậu mau về nhà đi. Tôi không sao đâu, sau này tôi cũng sẽ không chụp ảnh Giang Dục nữa.”

Lâm Khê Dao không biết nên nói gì, hoặc nói đúng hơn là giờ tốt nhất nên rời đi ngay, quả nhiên xoay người bước đi.

Sau lưng cô, Lý Tổ vẫn lẩm bẩm mấy câu kiểu như mọi người khác đều không bình thường.

Cậu ta thấy người khác không bình thường, còn Lâm Khê Dao lại thấy tất cả bọn họ đều không bình thường!

Chỉ vài ngày không đi học, rốt cuộc ở trường này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trên đường về nhà, cô vẫn còn nghĩ ngợi về hành vi của Lý Tổ. Xuống xe buýt, cô đi bộ về nhà, suýt nữa thì đâm vào một cột điện dán đầy quảng cáo vặt.

Mắt hoa lên khiến cô nhìn nhầm gương mặt người phụ nữ trung niên trong tờ quảng cáo thành mặt người đi đường, trong lúc chưa kịp phản ứng liền vội vàng nói: “Xin lỗi dì ạ.”

Nhưng lại nghe thấy một tiếng cười khẩy quen thuộc.

Nhìn kỹ lại, Lâm Khê Dao mới nhận ra mình vừa xin lỗi một tờ quảng cáo tuyển con rể trên cột điện, hơn nữa còn bị người quen nhìn thấy bộ dạng này, xấu hổ đến mức muốn đào hố chui xuống.

“Bạn học Lâm Khê Dao, cậu thật dễ thương.” Giang Dục gọi cô đang định giả vờ không quen rồi bỏ đi, khóe môi nhếch lên, lộ ra hai chiếc răng nanh hơi nhọn, “Muốn hẹn hò với tôi không? Tôi để ý bạn từ lâu rồi.”

“Không được.” Lâm Khê Dao theo thói quen buột miệng từ chối, rồi mới phản ứng lại cô không nghe nhầm chứ? Giang Dục vừa tỏ tình với cô sao?!

Hơn nữa “để ý từ lâu” là ý gì, chẳng phải hôm nay bọn họ mới gặp nhau sao?

Dù bị lời tỏ tình bất ngờ làm cho đầu óc rối loạn, nhưng có một điều Lâm Khê Dao rất rõ nếu cô đồng ý với Giang Dục, thì ngày mai nhân vật chính xuất hiện trong nhà vệ sinh có khi sẽ là cô.

Cô tuyệt đối không muốn bị các bạn học phẫn nộ xé xác. 

Giang Dục đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng đâu phải ai cũng muốn yêu người đẹp, huống hồ còn phải mạo hiểm trở thành cái gai trong mắt mọi người.

“À... Ý tôi là, bạn học Giang Dục à, cậu quá đẹp trai, tôi biết mình không xứng với cậu.” Lâm Khê Dao hoàn hồn, nhớ ra vẫn nên để Giang Dục giữ thể diện, tránh bị cậu ghi hận, nhìn kiểu người này chẳng giống loại sẽ bỏ qua cho ai đâu.

“Vậy sao?”

Ánh mắt Giang Dục trở nên kỳ lạ, đồng tử như làn nước thu không còn dịu dàng nữa, mà chăm chú nhìn cô, như muốn nhìn thấu con người cô.

Một lúc sau, cậu thiếu niên vươn chiếc lưỡi đỏ tươi, liếm nhẹ khóe môi, chậm rãi nói: “Tùy cậu.”

“Nhưng tôi mong chờ ngày cậu đổi ý.”

Nói xong, Giang Dục rẽ vào một con phố, nhanh chóng biến mất.

Sau khi cậu đi, Lâm Khê Dao vẫn ngẩn người đứng tại chỗ thật lâu.

Kỳ lạ thật? Tại sao trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác tiếc nuối không biết từ đâu ra?

Càng cố đè xuống, cảm giác tiếc nuối ấy lại càng đậm, thậm chí cô còn có chút thôi thúc muốn chạy theo Giang Dục.

Nhưng mà… rõ ràng cô không hề thích Giang Dục chút nào mà?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play