Dưới sự “huấn luyện” của cô, Giang Dục chỉnh sửa gương mặt, thoạt nhìn không khác trước là bao, nhưng không hiểu sao lại càng hợp gu của Lâm Khê Dao hơn.
Điều khiến cô yên tâm nhất chính là cậu rốt cuộc cũng không còn vì mải nghĩ ngợi mà quên thêm ánh sáng trong mắt nữa.
Bản thân quái vật không cần đôi mắt để nhìn, đây chỉ là cơ quan giả lập. Để giống người, khi nó “nhìn” về đâu, nhãn cầu cũng bị thao tác di chuyển theo hướng đó.
Trước kia, hễ suy nghĩ quá tập trung, nó liền quên điều khiển mắt.
Giờ đây, dưới sự hướng dẫn của cô, nó đã học được cách kiểm soát ánh sáng nơi mắt. Nhưng trong lòng Giang Dục vẫn nghĩ: tất cả chẳng qua chỉ chứng minh nó vốn không phải loài người thấp kém này.
Nó không phải con người, càng không phải oan hồn Giang Dục năm xưa, mà là một sinh vật mượn đống thịt nát kia để đầu thai lại.
Mỗi con người, vì đủ thứ lý do, vẫn luôn kìm nén cảm xúc và dục vọng. Những thứ bị rò rỉ ra ngoài, tuy không thấy, không chạm được, nhưng người nhạy cảm có thể lờ mờ cảm nhận được sự tồn tại của chúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT