◎ Cậu ấy khiến cả ngôi trường phát cuồng ◎
….
Lâm Khê Dao ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhặt từng mảnh chuông gió vỡ vụn.
Đây là chiếc chuông gió cô mua từ một blogger trên mạng vào năm ngoái, cũng là khoảng thời gian cô mê tín nhất.
Nghe đồn nó có thể trừ tà, cô liền ôm tâm lý tự an ủi mà treo nó lên trước cửa căn hộ.
Hiệu nghiệm hay không thì chẳng rõ, nhưng sáng nay vừa mở cửa, chuông gió đã từ trên đỉnh đầu rơi xuống. Không chỉ vỡ vụn, tấm bùa buộc trên đó còn “tình cờ” bay xuống ngay bên chân cô…
Có lẽ là đã sang mùa ẩm ướt, những chữ viết trên bề mặt không biết từ khi nào đã bị hơi ẩm ngấm vào, nhòe thành từng mảng, trông chẳng khác gì mấy nét vẽ bừa bãi nguyệc ngoạc của một đứa trẻ.
Nhìn mà phát ngán.
Hoàn toàn không có cảm giác chuông gió vỡ là để “thay cô gánh nạn”, Lâm Khê Dao chỉ cảm thấy một luồng u ám, xui xẻo đậm đặc.
Có lẽ là vì gần đây liên tục gặp xui xẻo, hết chuyện này đến chuyện khác, khiến sáng nào vừa mở mắt cô cũng oán khí còn hơn cả ma quỷ.
Cô đành cúi đầu dọn đống mảnh vỡ. Dù đã cẩn thận dùng lớp vải bông dày bọc tay để nhặt, mảnh chuông vẫn cứa qua cả lớp vải, làm tay cô rách một đường.
Vết thương hơi sâu, máu đỏ tươi trào ra thành dòng.
Cô bực mình quay vào phòng khách băng bó, vừa làm vừa liệt kê trong đầu chuỗi xui xẻo gần đây.
Bắt đầu từ hôm tan học nọ, trời bỗng đổ mưa lớn. Dự báo thời tiết rõ ràng nói cả ngày nắng, nhưng không biết người trực nhật cùng mình chạy đi đâu mất, bỏ lại cô làm gấp đôi phần việc.
Khu vực quét dọn vốn không lớn, cô cắn răng làm qua loa cho xong, thì trời “đúng lúc” đổ mưa như trút.
Vừa thấy mấy giọt nặng trịch rơi xuống mặt, chỉ vài giây sau đã thành cơn mưa xối xả dữ dội.
Tiếng mưa rào rào, dù chạy nhanh vào tòa nhà cũng chẳng tránh được, chưa đầy mười giây đã biến cô thành con chuột lột.
Chẳng mấy chốc, nước mưa đã dâng ngập gần tới đầu gối, như thể quyết tâm không cho kẻ xui xẻo như cô về nhà.
Ở thành phố này cũng thường xuyên có mưa, nhưng cơn mưa to thế này quả là hiếm.
Trường học đã vắng tanh, đường không có taxi, mà có ô cũng chẳng khác gì không.
Biết không thể chờ tạnh, Lâm Khê Dao cắn răng liều mình lội mưa về.
Đường ra bến xe buýt như một trận chiến với mưa gió, nặng nề lê từng bước, toàn thân nước chảy ròng ròng. Lên xe còn ngại chẳng dám ngồi xuống.
Về đến nhà, cô lập tức tắm nước nóng, rồi chơi game xả giận. Tối đến thì “vinh dự” nhận được combo sốt cao.
Lâm Khê Dao chưa từng sốt nặng thế, cơ thể mất nước nghiêm trọng, uống bao nhiêu nước cũng không đủ, ngược lại chỉ thấy bụng sắp vỡ. Đầu óc mụ mị, mơ hồ nghĩ mình sắp chết đến nơi.
Mà chết thì cũng tốt…
Cô không nhớ mình khỏi bệnh thế nào, chỉ biết từ lúc khỏe lại thì bỗng nhiên cực kỳ ghét đến trường. Nghĩ đến chuyện đi học là choáng váng, buồn nôn, khó chịu khắp người. Nhưng đang là giai đoạn nước rút của năm cuối, cô không thể không đi.
Thu dọn xong xuôi cũng mất hơn mười phút, Lâm Khê Dao vội vàng chạy ra bến xe buýt.
Đúng lúc chuyến xe cô hay đi đang đỗ ở trạm, cô thầm than cuối cùng cũng gặp vận may, nhảy lên xe tìm đại một chỗ ngồi.
Không hiểu sao, tâm trạng lại lơ lửng như hồn vẫn để ở nhà, lòng trống rỗng, bất an khó tả.
Chẳng lẽ quên mang gì? Hay quên rút ổ điện?
Không thể nào, trước khi ra cửa cô đã kiểm tra mấy lần rồi.
Lâm Khê vô thức xoa miếng băng cá nhân trên ngón tay cái, lòng hơi căng thẳng.
Vết cắt không quá sâu nhưng lột hết lớp da ngoài, để lộ chút thịt hồng bên dưới.
Loại vết thương này phiền nhất lúc thì đau nhói, lúc lại ngứa râm ran, khiến cô ngồi cũng chẳng yên, cựa quậy liên tục như mắc chứng tăng động.
Bị cái vết thương hành đến nhăn mặt nhăn mày, Lâm Khê Dao chẳng buồn giữ hình tượng, vô tình chọc cho một người hình như vẫn quan sát mình bật cười.
Cô ngước lên, ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Phì.”
Tiếng cười bật ra từ một chàng trai đang cúi đầu xem sách, thỉnh thoảng nhếch môi cười nhẹ, giống hệt dáng vẻ một công tử nhà giàu có học thức.
Cậu ấy đọc rất chăm chú, vài sợi tóc mềm rũ xuống che nửa gương mặt trắng trẻo.
Như thể ngay cả ánh sáng cũng thiên vị, tia nắng sớm từ cửa sổ nghiêng chiếu xuống, bao phủ nửa gương mặt bị khuất.
Ngũ quan hài hòa, đường nét cằm mềm mại mà thanh tú, trông bình yên và dịu dàng như phủ một lớp bộ lọc mờ ảo.
Đẹp đến ngẩn ngơ.
Chỉ là cuốn sách trong tay cậu bẩn đến mức trông hơi lạc quẻ.
Có hơi quá đáng rồi, trên đời thật sự có người đẹp thế này sao?