Vừa hết tiết, nữ sinh bàn sau đã không kìm được mà chạy tới hỏi chuyện về Giang Dục.
“Cậu không định độc chiếm Giang Dục đấy chứ? Tính tôi tốt mới nhắc cho cậu biết, muốn thân với Giang Dục còn phải xem bọn tôi có đồng ý không đã!” Cô ta hất cằm, rồi ra hiệu sang bên kia.
Ở vị trí cạnh cửa sổ, “Giang Dục” mà cô ta nhắc tới đang bị một đám người vây quanh quan tâm ân cần.
“Giang Dục, hôm nay sao đi học trễ vậy?”
“Giang Dục, cho mình số điện thoại nhé, mình sẽ gọi cậu dậy mỗi sáng.”
“Giang Dục, cậu ăn sáng chưa, mình mang dư một phần, vẫn còn nóng này.”
Người mà nữ sinh đối diện cho là “kén chọn” kia giống như một vị hoàng tử, thản nhiên hưởng thụ sự săn đón quá mức nhiệt tình của mọi người.
Lâm Khê Dao thầm nghĩ:
Giang Dục là học sinh chuyển trường à? Đẹp trai quả nhiên khác biệt, mới tới mấy hôm đã được chào đón đến thế.
Cô nhớ lại khoảnh khắc tim không kìm được mà đập nhanh hơn, cảm thấy chuyện này cũng không thể trách người khác nông cạn được. Vẻ đẹp vượt quá một mức độ nhất định, tự nhiên sẽ khiến người ta rung động theo bản năng.
Lúc ở trên xe, cô chưa nhìn rõ mặt cậu ấy, đến khi thấy rõ mới phát hiện Giang Dục đẹp đến mức nào.
Khí chất u buồn lạnh nhạt, chân mày vừa góc cạnh vừa mềm mại, sống mũi cao nhưng không quá đậm nét, dung mạo pha trộn giữa nam tính và nét đẹp nữ giới.
Hàng mi dài đen như lông quạ, bờ môi mỏng đẹp như bôi son bóng trong suốt, sáng ẩm.
Làn da trắng đến gần như trong suốt, mơ hồ nhìn thấy những đường mạch máu xanh nhạt chảy dưới da, ngoài vẻ đẹp còn tăng thêm cảm giác tinh xảo, mong manh.
Dù là người khó tính cũng chẳng tìm được khuyết điểm trên người cậu, còn muốn nói dối thì… lương tâm sẽ tự lên tiếng ngăn lại.
Trước khi gặp cậu, mặc kệ dân mạng tâng bốc diễn viên đẹp cỡ nào, Lâm Khê Dao vẫn không tin có ai thật sự đẹp như nhân vật bước ra từ tranh vẽ.
Giờ thì, cô chỉ tự trách mình đã đánh giá thấp năng lực của tạo hóa.
“Thật sự là tôi không quen Giang Dục.” Đối diện ánh mắt cảnh giác như hổ rình mồi của nữ sinh, Lâm Khê Dao giơ ba ngón tay thề.
“Tôi nghỉ học ba ngày, sáng nay tình cờ đi cùng xe buýt với cậu ấy, giữa đường tài xế bị bệnh nên phải đưa đi cấp cứu, thành ra bọn tôi mới đi trễ.”
Nữ sinh trước mắt như một cái máy dò nói dối, quét tới quét lui trên mặt Lâm Khê Dao mấy lần, xác nhận cô không nói dối mới bĩu môi, giọng châm chọc:
“Thì ra nhà cậu cùng tuyến xe với cậu ấy à, hai người thật có duyên. Cậu biết không, mấy hôm trước Giang Dục còn hỏi sao cậu không đi học.”
Thì ra là ghen tị. Ghen tị vì cô có thể đi học cùng Giang Dục.
May mà chỉ là trùng hợp, nếu không Lâm Khê Dao chắc chắn sẽ thành kẻ thù chung của cả lớp chỉ sau một đêm.
Sau khi chứng kiến mức độ nhiệt tình của mọi người dành cho Giang Dục, cô thấy ý nghĩ này hoàn toàn không quá đáng.
Giữa đám người vây quanh, chàng trai tuấn mỹ ấy trong biển lời ngọt ngào cười buông thả, ánh mắt lười nhác như con mèo quý tộc.
Giữa muôn vàn tiếng hỏi han, cậu lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái ở xa, rồi lười biếng lia ánh nhìn sang.
Với ánh nhìn này, hai người lại có cách hiểu khác nhau.
Lâm Khê Dao cảm thấy cậu đang nhìn mình, ánh mắt ấy không phải là cái liếc tùy tiện như bề ngoài, mà mang theo một thứ ác ý vô cớ.
Cô lập tức quay sang hướng khác để tránh ánh mắt đó.
Không hiểu mình đã chọc giận Giang Dục chỗ nào, rõ ràng vừa nãy lúc bị phạt đứng, cậu ấy còn mỉm cười với cô.
Hoặc là… cô hoa mắt nhìn nhầm rồi.
Trong khi đó, cô nữ sinh kia lại cho rằng Giang Dục đang nhìn mình, ánh mắt mang theo sự quan tâm khác hẳn so với đối với mọi người. Bởi vậy, vừa chạm phải ánh nhìn của nam thần, cô ta đã che mặt lại, phát ra tiếng hét mê muội.
Tiếng chuông vào học “leng keng, leng keng” vang lên, những người đang vây quanh Giang Dục đành bịn rịn tản ra.
Giáo viên dạy tiết thứ hai rất thiên vị Giang Dục, mỗi khi giảng đến một kiến thức nào đó đều đặc biệt hỏi cậu có hiểu hay không.
Giáo viên khẽ nâng cuốn sách trong tay, hoàn toàn không thấy như vậy là thiên vị, ngược lại còn dặn dò cả lớp:
“Nền tảng của bạn Giang Dục chưa tốt lắm, chúng ta phải giúp đỡ những bạn học lực chưa cao cùng nhau tiến bộ.”
Lời đề nghị này nhận được sự hưởng ứng của đa số trong lớp.
Cán sự học tập liền lớn tiếng:
“Đúng vậy! Bạn Giang Dục rất thông minh, tớ giảng bài cho cậu ấy, nghe một lần là hiểu liền.”
Một bạn khác cũng thêm lời chứng thực:
“Đúng, bạn Giang Dục rất chăm chú nghe giảng...”
Nhưng ngay sau đó cậu ta lại chĩa mũi nhọn sang mấy người ngồi gần Giang Dục:
“Chỉ là mấy bạn này không tốt, cứ muốn bắt chuyện với Giang Dục trong giờ học, mỗi lần như vậy Giang Dục đều lười để ý tới bọn họ.”
Bị điểm mặt, mấy bạn học kia liền khó chịu, lập tức đứng dậy phản bác:
“Bọn tớ đâu có suốt ngày nói chuyện với Giang Dục trong giờ! Chính cậu mới là người mỗi tiết đều quay đầu lại nhìn Giang Dục, khiến cậu ấy không thể tập trung nghe giảng.”
“Cậu nói bậy!”
“Chính cậu mới nói bậy! Nếu cậu không quay đầu lại, sao lại biết bọn tớ đang nhìn Giang Dục?”
“Đúng đấy, lộ đuôi rồi còn không biết, cậu đúng là vừa ngu vừa xấu tính.”
“Vớ vẩn!”
Bốn người, chỉ dựa vào sức mình, đã biến cả lớp thành hội trường tranh biện.
Chủ đề từ “Giang Dục là một học sinh thế nào” dần biến thành “ai mới là người thích quấy rầy Giang Dục trong giờ học nhất”.
Những người tham gia tranh luận lúc thì hợp tác, lúc lại phản bội đồng đội hoặc bị đồng đội đâm sau lưng, chẳng khác gì đang diễn một màn “Vô gian đạo*” trong lớp học.
Nửa buổi, chẳng ai phân thắng bại, cả phòng học dường như chỉ còn mình Lâm Khê Dao ngơ ngác trong gió, bận tâm một chuyện duy nhất…
Tiết học này còn học nữa không?
Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, thầy mới lên tiếng kết luận:
Một là trong giờ học, không ai được lén nhìn Giang Dục.
Hai là sau này mọi người sẽ luân phiên ngồi cạnh Giang Dục, ai khiến Giang Dục hài lòng nhất sẽ được làm bạn cùng bàn của cậu ấy.
Giờ ra chơi, trong lớp đã có người đánh nhau. Người thắng liền dọn bàn đến ngồi cạnh Giang Dục, dưới sự khuất phục trước uy lực của bạo lực, những người khác chỉ dám giận mà không dám nói. Sau đó, trong các tiết học tiếp theo, cũng chẳng ai dám mượn cớ gây sự nữa.
…..
Chú thích:
*Vô gian đạo: là một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông