Lâm Khê Dao nhận ra có lẽ tiếng cười khẽ ban nãy của cậu không phải đang chế nhạo vẻ mặt buồn cười của mình, mà là cô nghĩ nhiều.
Lâm Khê Dao hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt đi chỗ khác. Đúng lúc đó xe buýt bất ngờ phanh gấp, cô lập tức hoàn hồn, vội vàng nắm chặt tay vịn ghế phía trước mới miễn cưỡng ngồi vững.
Hai người tội nghiệp đang đứng bên cạnh thì không may mắn thế, vừa giây trước còn cười khúc khích xem video ngắn trên điện thoại, giây sau đã ngã phịch xuống sàn. Chỉ nghe âm thanh thôi mà cô cũng thấy đau thay.
Vì cú xóc ấy, cuốn sách trong tay chàng trai cũng rơi xuống. Trông cậu có vẻ rất thích quyển sách này, nhưng lại chẳng hề có ý định cúi xuống nhặt.
Còn Lâm Khê Dao thì đương nhiên không thể giúp cậu nhặt. Cô chưa đến mức vì người đẹp mà chủ động lấy lòng như thế.
Từ lúc sách rơi xuống đất đã qua một lúc, chàng soái ca vẫn ung dung ngồi yên, thậm chí không hề nhúc nhích, chỉ từ tốn ngẩng đầu lên.
Gương mặt đẹp đẽ ấy lộ ra hoàn toàn, nhưng trông tâm trạng lại chẳng mấy tốt.
Như thể đang diễn tiết mục “biến đổi sắc mặt” trong hí kịch.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ yên tĩnh dịu dàng ban đầu đã hóa thành ảo ảnh như hoa trong gương, trăng đáy nước.
Cậu nhíu mày, đường nét ngũ quan ưu việt căng lại thành một mức độ bất mãn rất rõ ràng, ánh mắt âm u bực bội, tức giận đến như muốn bắn lửa ra từ đôi mắt.
Dù là biểu cảm có thể gọi là “dữ tợn” này, cậu làm ra vẫn cực kỳ đẹp mắt, khiến người ta không nỡ trách móc tính khí tệ hại ấy.
Chỉ là không biết cậu ấy muốn trút giận lên ai.
“Ê! Tài xế! Ông lái xe kiểu gì vậy hả!”
Nam sinh bị ngã đứng bật dậy, siết chặt nắm đấm, tức tối xông lên hàng ghế đầu, định trút giận vào tài xế.
Nhưng vừa thấy tình trạng của tài xế thì sững lại.
Người tài xế kỹ thuật kém ấy đang đau đớn ôm ngực, đầu yếu ớt gục xuống vô lăng, cơ thể khẽ co giật, rõ ràng là sắp không chịu nổi nữa.
“Còn đứng ngây ra làm gì! Mau gọi 120 đi!” Cậu ta quay đầu hét với mọi người phía sau.
Hành khách trên xe vội vàng gọi cấp cứu, chẳng bao lâu sau, người tài xế bị nhồi máu cơ tim đã được xe cứu thương đưa đi.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lâm Khê Dao đi học trễ hơn mười phút. Cô thật sự không biết phải dùng từ gì để tả độ xui xẻo của mình.
Quả nhiên là “họa vô đơn chí”. Cô vẫn là cái đứa xui tận mạng, đến mức chẳng còn hơi đâu mà bực bội.
Nhưng mà, trên đường đến trường được gặp một thiếu niên đẹp trai đến mức khiến người ta đau lòng chắc cũng coi như một chút vận may đi?
Tâm trạng đột nhiên không còn tệ như lúc trước nữa.Cố gắng an ủi bản thân, Lâm Khê Dao vừa bước vào lớp, giáo viên Ngữ văn đang viết trên bảng không cho cô cơ hội giải thích, thẳng thừng chỉ ra ngoài cửa sổ:
“Ra ngoài đứng phạt.”
Được thôi.
Cô thản nhiên chấp nhận sự thật rằng dạo này mình thật sự xui xẻo.
Nhưng Lâm Khê Dao không ngờ bên ngoài đã có sẵn một người đang đứng, lại còn chính là soái ca khiến cô ấn tượng trên xe buýt lúc sáng.
Có lẽ vì cảm thấy đồng cảnh ngộ, chàng trai xinh đẹp chủ động mỉm cười với cô gái, gương mặt tuấn mỹ rực rỡ như hoa nở.
Dưới đôi mắt đen sâu thẳm là một nốt ruồi lệ quyến rũ, nụ cười ấy lại thêm mấy phần đáng thương, yếu đuối.
Đối diện sắc đẹp, tim Lâm Khê Dao xấu hổ mà lỡ nhịp một cái.
Cả hai chẳng ai mở lời trước. Vì chưa đứng lâu, giáo viên Ngữ văn đã bước ra, mặt vẫn nghiêm, nói với họ:
“Vào lớp đi, lần sau đừng đến trễ nữa.”
Hai người lén liếc nhau, thầm mừng hôm nay cô giáo bất ngờ rộng lượng, rồi một trước một sau cùng bước vào lớp.
Thiếu niên ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ.
Giữa tiết học, nữ sinh bàn sau dùng bút chọc lưng Lâm Khê Dao, rồi ném tới một tờ giấy:
“ Hôm nay cậu sao lại đi học cùng Giang Dục?”
Nhìn nội dung trên giấy, Lâm Khê Dao ngẩn ra vài giây, mới phản ứng lại đây là tên của chàng trai có duyên gặp mình buổi sáng.
Tim cô đột nhiên nhói lên như bị kim châm, cảm giác tồn tại trong cơ thể bỗng trở nên rõ rệt, mỗi nhịp đập đều kèm theo cơn đau âm ỉ.
Cô không hiểu tại sao lại thế, dừng lại một chút rồi viết đáp:
“Giang Dục là ai?”
Một lúc sau, tờ giấy lại bị ném về.
“Cậu đang đùa à? Cậu không biết Giang Dục?!”
Cô thực sự không biết Giang Dục, vừa định tiếp tục viết thì giáo viên Ngữ văn ho khan vài tiếng, như cảnh cáo.
Lâm Khê Dao vội giấu tờ giấy đi, nữ sinh bàn sau như bị ma nhập, dùng chân đá ghế liên tục, giục cô chuyền giấy qua.
Lâm Khê Dao không thèm để ý, kéo ghế ra trước để chặn hẳn sự quấy rầy.
Không cần nhìn cũng biết, cô có thể cảm nhận ánh mắt tức giận đang đốt cháy lưng mình.
Điên rồi chắc? Giáo viên Ngữ văn là người hung dữ nhất đấy. Hơn nữa nội dung trên giấy cũng thuộc loại “không tiện để người ta biết”, ít nhất là trong môi trường cấp ba hiện thực.