Tào Thanh Bình thấy Trình Tung hớt hải chạy về, tay không mang theo gì, hỏi cậu cũng không nói, về phòng liền đóng cửa im ỉm, đúng kiểu một đứa tuổi nổi loạn.
Trình Tung úp mặt vào chăn, cố cuộn mình như kén của một chú sâu bướm, nhưng mùa hè sắp đến, cậu cảm thấy nóng bức. Kỳ kinh nguyệt của anh đã qua, chỉ kéo dài vỏn vẹn hai ngày, không biết lần sau sẽ là khi nào. Cậu chỉ có thể đánh dấu một ngôi sao năm cánh lên lịch treo tường, hy vọng ngôi sao đó đừng sáng lên nữa.
Cậu đá tung chăn, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa, cảnh vật mờ ảo khiến cậu chìm vào suy tư. Mối tình của Thường Tư và Tư Đồ Linh giống như một trò tiêu khiển vô vị để giết thời gian, tiện thể biến cậu thành trò đùa.
Trình Tung gọi Tư Đồ Linh, cô ấy vẫn đến, ba người cùng ăn xiên nướng ở quán ven đường. Dạ dày Thường Tư như khinh khí cầu, ăn bao nhiêu cũng không nổ. Gã ăn nhiều thật, Trình Tung muốn nhắc nhở đừng ăn uống thô lỗ như vậy trước mặt con gái, nhưng vì bữa này Trình Tung mời, Thường Tư cứ thế, mồm không ngừng nhai.
Tư Đồ Linh dường như đã quen, cô ấy không tỏ vẻ khó chịu, kéo Trình Tung bàn luận về bộ phim truyền hình mới nhất, minh tinh, áo váy, sơn móng tay. Trình Tung vừa gật đầu vừa liếc mắt ra hiệu cho Thường Tư, hy vọng gã cũng nói vài câu. Tiếc là gã không hiểu chuyện.
Kết thúc bữa ăn, Tư Đồ Linh định đi thanh toán, Trình Tung ngăn lại nói không cần, đã nói là cậu mời mà. Tư Đồ Linh bảo Thường Tư ăn nhiều như vậy, để cô ấy trả là được. Trình Tung nói không nên, Thường Tư cũng đứng dậy, nói: "Linh Linh, để Trình Tung trả đi."
Tư Đồ Linh dùng móng tay dài chọc vào trán Thường Tư: "Thường Tư, anh đúng là không biết ngại. Đếm xem anh ăn bao nhiêu xiên rồi? Cậu nỡ để Trình Tung trả tiền, tối nay anh ngủ được sao?"
Thường Tư gãi đầu, nói: "Vậy để anh tự trả vậy." Gã mang theo ít tiền, không biết có đủ không, định nếu thiếu thì mượn Trình Tung. Thực ra khi đi ăn với Trình Tung, gã gần như không mang tiền, cứ để Trình Tung mời, dù sao cậu cũng dễ tính, hào phóng, là một người bạn tốt.
Tư Đồ Linh vung tay: "Để em."
Thường Tư không chịu, cô ấy thẳng thừng: "Đừng có lằng nhằng, anh ăn thì sao em không trả được?"
Không biết câu nào đã khiến Thường Tư vui mừng khôn xiết, thế là bữa ăn để cô ấy trả.
Sau bữa ăn, Thường Tư định đưa Tư Đồ Linh về, nhân lúc gã đi vệ sinh, Trình Tung dặn đi dặn lại: "Đừng để anh ta gây rắc rối với Hứa Dã Văn."
Tư Đồ Linh mắt sáng lấp lánh, đầy vẻ trêu chọc: "Ồ, em rất quan tâm đến cậu ấy nhỉ?"
Trình Tung định phủ nhận, nụ cười vừa nở đã tắt ngấm, ủ rũ nói: "Nhưng có ích gì đâu. Bọn em không thể nào đến với nhau được."
Tư Đồ Linh định nói vài lời động viên, Thường Tư đã quay lại cắt ngang, ba người chia tay nhau.
Trình Tung vô thức phủ nhận, nhưng cậu luôn nhớ đến chu kỳ kinh nguyệt hỗn loạn của mình, khó mà không liên tưởng đến Hứa Dã Văn. Chẳng lẽ chỉ nhìn Hứa Dã Văn một cái... là lại đến rồi chứ?
Cậu hơi lo lắng. Thời tiết càng lúc càng nóng. Gió từ chiếc quạt đứng cứ thổi qua, cậu lại muốn kẹp chăn lại. Đây là một thói quen rất xấu. Trình Tung không thể thay đổi được.
Trường học chưa bước vào kỳ nghỉ hè, nhưng cái nóng đã gay gắt đến mức khiến những làn sóng nhiệt như hiện hình — đảo ngược trong không trung như mặt nước, lấp loáng, lay động. Nếu nhìn thật kỹ, dường như có thể xuyên qua cả lớp áo tàng hình của nó, thấy được cái nóng đang lặng lẽ bủa vây mọi thứ.
Trình Tung chưa bao giờ nghĩ thị trấn của họ nhỏ bé đến vậy, nhưng khi quen một người, việc gặp họ liên tục không còn là chuyện khó. Trình Tung gặp Hứa Dã Văn mua quạt lá cọ trên phố, rõ ràng, Hứa Dã Văn cũng nhìn thấy cậu. Cậu lại muốn chạy, nhưng chân như mọc rễ, không biết có phải do bản năng không, cứ chờ Hứa Dã Văn tiến về phía mình.
Khi hai cái bóng bắt đầu chồng lên nhau, Trình Tung bị Hứa Dã Văn gọi vào ngõ nhỏ, tiếng địa phương của họ gọi những con ngõ lớn nhỏ đều là "đường đi", nhưng thêm chút âm điệu thì dấu vết của chữ viết sẽ nhạt đi rất nhiều.
Trình Tung xoắn chặt vạt áo bằng ngón trỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Hứa Dã Văn. Ánh mắt của Hứa Dã Văn đè nặng xuống, như muốn nghiền vỡ im lặng giữa hai người. Những gì Trình Tung từng nói rằng đừng yêu đương với con gái, rồi cả mấy lời đồn nhảm sau lưng, rằng anh đang theo đuổi người ta. Tất cả đều đã quá rõ ràng, không cần nói thêm. Lẽ ra Hứa Dã Văn sẽ ngượng ngùng như mọi khi, thế mà lần này lại chẳng thấy chút lúng túng nào. Cứ như thể hệ thống phòng vệ trong anh đã gặp trục trặc, hỏng mất rồi. Trong cái oi ả của đầu hè, thứ nóng nực âm ỉ đang chực chờ vỡ ra, còn cảm xúc của họ, có lẽ cũng đang âm thầm vượt khỏi tầm kiểm soát.
"Cho tôi xem đi."
Trình Tung ngơ ngác nhìn Hứa Dã Văn: "Xem cái gì?"
"Chỗ đó."
Giọng Hứa Dã Văn vang lên, ngắn gọn, súc tích. Trình Tung như bị sét đánh, trong người nổi lên những dòng điện nhỏ, khiến cậu run lên. Trình Tung không nghĩ ngợi liền nói: "Không muốn."
Ánh mắt Hứa Dã Văn xoáy sâu, Trình Tung thấy lòng bồn chồn, linh cảm muốn chạy trốn, nhưng bị Hứa Dã Văn nắm tay. Là nắm, không phải siết. Trình Tung cúi đầu, bàn tay Hứa Dã Văn rất lớn, lòng bàn tay nóng, ngón tay thon dài. Cứ thế ôm lấy Trình Tung. Nói: "Tôi chỉ xem thôi."
Trình Tung bắt đầu dao động, cảm giác này rất kỳ lạ, tim anh đập mạnh trong lồng ngực, thình thịch. Đột nhiên, vải vóc trở nên ẩm ướt. Trình Tung siết chặt bụng, từ từ cúi đầu.
Hứa Dã Văn nói đến nhà Trình Tung, cậu cảm thấy an toàn hơn một chút, nếu là nhà Hứa Dã Văn, cậu sẽ không đồng ý. Thường Tư và mấy đứa bạn hiếm khi đến nhà Trình Tung, một là Trình Lĩnh Quân có khuôn mặt khó ưa, dù ông ấy ít khi ở nhà, hai là Tào Thanh Bình rất sạch sẽ, bà không chịu được mùi giày thể thao hôi hám của mấy đứa con trai, khói thuốc sau khi chúng đến chơi, và tấm đệm sofa bị ngồi nhàu.
Trình Lĩnh Quân đang làm việc, Tào Thanh Bình đi chơi nhà hàng xóm, nên Hứa Dã Văn có thể thoải mái bước vào.
Nhà Trình Tung là căn hộ ba phòng ngủ, phòng khách sáng sủa bày trí ấm cúng, tủ lạnh, tivi, góc phòng còn có một chiếc máy khâu. Rèm cửa màu xanh được buộc gọn, một lớp voan trắng mỏng làm điểm nhấn, gió thổi qua là nó lại bay lên. Trình Tung cúi xuống tìm dép cho Hứa Dã Văn, giày vải của Hứa Dã Văn rất trắng, nhưng không mới, đã bắt đầu ngả vàng. Trình Tung không để ý, hành động của cậu giống như dẫn sói vào nhà, cậu hoàn toàn không nhận ra.
Cậu dẫn Hứa Dã Văn vào phòng ngủ, lại lấy từ tủ lạnh ra lon nước ngọt, ở đây chỉ bán nước cam. Cậu đặt lon nước vào tay Hứa Dã Văn, trên đĩa trái cây một nửa là lạc, hạt dưa, một nửa là kẹo cứng.
Trình Tung rất biết tiếp khách, trong sự chu đáo của cậu, dường như Hứa Dã Văn chỉ là một học sinh bình thường đến chơi.
Hứa Dã Văn không động vào đồ trên bàn, Trình Tung cúi xuống bấm nút khởi động máy tính, giọng nói vang lên từ dưới bàn: "Cậu muốn chơi máy tính một lúc không?"
"Không." Giọng Hứa Dã Văn vẫn trong trẻo, nghiêm chỉnh.
Màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh, chiếu lên khuôn mặt Hứa Dã Văn. Chỉ trong chốc lát, Trình Tung như thấy biểu cảm của anh thay đổi. Rất nhỏ, Trình Tung nghi ngờ mình nhìn nhầm. Ngũ quan của Hứa Dã Văn rất ưu tú, đây là sự thật hiển nhiên.
Trình Tung tưởng anh sẽ thích, dù sao những chàng trai khác bước vào phòng chỉ để ý đến máy tính. Anh ta giống như một ngoại lệ.
"Ngồi lên đây." Hứa Dã Văn đẩy bàn phím vào trong, ra hiệu cho Trình Tung ngồi lên bàn máy tính, Trình Tung đờ người, vì Hứa Dã Văn còn hỏi: "Đã khóa cửa chưa?”