Năm 1999, tiền lương Tào Thanh Bình nhận được từ trạm y tế đều dùng để phụ giúp gia đình, còn một phần tiền lương lái tàu hỏa của Trình Lĩnh Quân được gửi cho Trình Tung tiêu xài. Trình Tung dùng số tiền đó đi ăn uống với đám bạn xã hội của mình, hai món họ gọi nhiều nhất là cá chép sông Hoàng Hà và gà sốt đại bàn Tân Cương.
Mỗi lần ăn cá chép sông Hoàng Hà, Trình Tung lại nhớ đến truyền thuyết "cá chép vượt vũ môn", những con cá cậu ăn đều là những con cá vàng thất bại khi nhảy qua vũ môn. So với việc gỡ xương cá, đám bạn của cậu dường như thích món gà sốt đại bàn Tân Cương đậm vị hơn, còn Trình Tung thì thích xé mì hấp thả vào nước sốt sau khi họ ăn xong. Một miếng mì hấp được xé thành hai hoặc bốn mảnh không đều nhau.
Chính tại bàn ăn, Trình Tung nghe bạn mình nói rằng có một học sinh cấp ba đã cướp bạn gái của gã, bọn họ định cho học sinh đó biết "Cửu bá Liên Thành" lợi hại thế nào. Lúc đó, họ vẫn còn kết nghĩa huynh đệ, bắt chước khởi đầu của những câu chuyện võ hiệp, trải dài tuổi trẻ của mình một cách ồn ào náo nhiệt. Vì Trình Tung là người duy nhất trong nhóm không nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng không đeo khuyên xương mày hay xỏ khuyên môi, ngồi đó trông như một học sinh bình thường, nên cậu được giao nhiệm vụ quan trọng: đi thăm dò chuyện hư thực về tên học sinh kia.
Đám người này, dũng khí không rõ, nhưng có lẽ vừa dám vung dao, vừa sợ đòn roi của bố mẹ, mỗi người đều có một chuỗi truyền thuyết về việc trêu chó ghẹo mèo, khiến xóm làng náo loạn. Những chuyện đó khoác lên cuộc sống tẻ nhạt của họ chiếc áo choàng đỏ như trong truyền thuyết anh hùng, giống như tiếng gọi của sứ mệnh, rồi một ngày nào đó, họ sẽ giơ nắm đấm, như siêu nhân lao ra khỏi Trái đất.
Trình Tung mặc bộ đồng phục mượn được, hai tay nhét vào túi quần, lộ ra vòng eo thon thả, như chưa đầy hai gang tay. Bác sĩ nói cậu cao nhất sẽ đến một mét bảy bảy, năm nay Trình Tung mười bảy tuổi, đúng một mét bảy bảy. Khung xương của cậu so với người miền Bắc không quá mảnh mai, nhưng cũng không toát lên được khí chất bề ngoài. Điều này liên quan đến cấu tạo cơ thể của cậu, Trình Tung có thêm một bộ phận so với con trai bình thường, đây là bí mật không thể tiết lộ của cậu.
Cậu kéo mũ áo hoodie ra, che kín dây tai nghe. Bức tường trường dài ngoằng, trên đầu tường lấp lánh những mảnh chai lọ vỡ, dưới ánh nắng gắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cậu nhanh nhẹn trèo qua tường, chiếc quần rộng thùng thình bay trong gió như cánh buồm màu xanh đen, giúp cậu nhảy xuống đất. Dây tai nghe như một cuộn da cá giòn tan, bật ra khỏi jack cắm của máy nghe nhạc.
Và cậu nghe thấy *Bắt Đầu Lại* của Thôi Kiện.
Vội vàng cắm tai nghe trở lại.
Hôm đó trường đang họp phụ huynh, Trình Tung dễ dàng lẻn vào. Giờ giải lao ồn ào, Trình Tung đi ngang qua bảng vàng, trong ánh phản chiếu, cậu quay lại, nhìn rõ bóng mờ của mình trong tấm kính cùng với hình ảnh của một học sinh ưu tú.
Hứa Dã Văn. Trình Tung đọc tên cậu ta, nhìn dòng chữ dưới tấm ảnh thẻ nền xanh — *"Đường lên núi sách, chăm chỉ là thang."*
Trình Tung thấy khuôn mặt này cùng câu nói kia đều rất ấn tượng. Cậu nghĩ đến khuôn mặt của Thường Tư, mụn nhọt, mụn trứng cá, loang lổ trên gò má và cằm đang phát triển của tuổi dậy thì. Đây không còn là chuyện bị cướp bạn gái nữa, đây chỉ là việc bạn gái Thường Tư đã lựa chọn đúng người. Trình Tung bình luận sắc sảo một hồi, vừa đi qua hành lang dài của tòa nhà học, tiến đến sân trường.
Đây là ngôi trường cấp ba tốt nhất thị trấn, Trình Tung từng nghe nói cứ vài ba năm, trường lại có một thủ khoa tỉnh. Phải là đội ngũ giáo viên như nào mới có thể giúp họ đánh bại các trường ở trung tâm thành phố, Trình Tung đến giờ vẫn không hiểu. Đường chạy đổ nhựa cũ kỹ trước mắt đã bong tróc, lộ ra những viên sỏi hình thoi, Trình Tung giẫm lên, như lún vào ao. Cơ sở vật chất tệ thật. Trình Tung siết chặt túi quần, vòng eo càng thêm thon, dù trong tiết trời tháng Năm, cậu vẫn mặc không ít.
Buổi họp phụ huynh đã tan, để bán sách, cuộc họp phụ huynh cho khối lớp mười một lên mười hai được tổ chức trên sân trường. Sau khi chủ nhiệm khối lên phát biểu, nhà văn bán sách best-seller mới bắt đầu đánh vào tinh thần của các vị phụ huynh. Loa đen phát thanh màu đen phát ra nhịp điệu não nùng, dưới sân khấu bắt đầu vang lên tiếng khóc. Trong hoàn cảnh này, không khóc là sai. Vì vậy Trình Tung thấy không ít người mắt đỏ hoe, như vừa tham gia một giáo phái nào đó.
Ánh mắt cậu theo ánh nắng gắt gao trải lên mảnh đất này. Chẳng mấy chốc, cậu thấy tấm ảnh phẳng lì trên bảng vàng như được phù phép trở nên sống động. Trình Tung trước tiên nhìn thấy những mảnh sáng lấp lánh trên khuôn mặt đó, như ngôi sao lên sân khấu được ánh đèn chiếu rọi trở nên lung linh. Trình Tung không biết gọi đó là gì, nhưng cậu biết khuôn mặt trước mắt không hề trang điểm. Đó chỉ là một lớp mồ hôi mỏng, bốc hơi trên làn da trắng sứ. Dáng người hơi cao, khiến ánh mắt Trình Tung trượt xuống người khác, như ngồi một chuyến tàu lượn.
Rơi xuống.
Ấn tượng đầu tiên của Trình Tung về bà của Hứa Dã Văn là bà giống một nhà giáo, mái tóc ngắn bạc trắng ngang tai. Dù chỉ cao một mét năm, nhưng mặc áo màu xanh biển, cổ áo cài khuy được là phẳng phiu, trông rất chỉn chu. Họ đang nói chuyện với giáo viên, Hứa Dã Văn vừa giúp chuyển dụng cụ, nóng đến mức chỉ mặc áo ngắn tay. Trình Tung thực ra đứng rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy nốt ruồi màu nâu trên cổ tay cậu ta, bên trong cánh tay cũng có một cái, không biết trên người còn chỗ nào có không, nhưng khuôn mặt thì sạch sẽ đến mức chỉ phản chiếu ánh sáng.
Tiếc là không thấy bố mẹ cậu ta trông thế nào, lại sinh ra được một đứa con vừa học giỏi vừa ngoại hình ưa nhìn thế này. Trình Tung thậm chí còn tự chế giễu, đừng để bố mẹ cậu biết, nếu biết chắc ruột gan đều hối hận, nhìn con nhà người ta, rồi nhìn lại mình, sao lại đẻ ra một quái vật như cậu.
Trình Tung rời đi như vậy, đi một cách lặng lẽ.
Vì nhiệm vụ không hoàn thành, Trình Tung dang nghĩ cách báo cáo lại. Kỳ lạ thay, cậu chẳng cảm thấy áy náy chút nào, như thể một cô gái nào đó đá Thường Tư, yêu Hứa Dã Văn cũng chẳng có gì sai. Khuôn mặt Hứa Dã Văn thoáng qua trước mắt Trình Tung, khi nhớ lại, trong lòng cậu khó tránh khỏi vài ý nghĩ khác. Hắn ta trông khá là gợi cảm. Trình Tung lại nghĩ đến những giọt mồ hôi như bạc trên mặt hắn, lấp lánh, khiến cậu không tự chủ được mà nghĩ tới chuyện chăn gối.
Sự không bình thường của Trình Tung đã ngấm sâu vào xương tủy. Cậu đứng ở cửa ngõ hẻm, thân hình mảnh khảnh lộ ra sau tấm áo khoác đồng phục. Gió như thủy triều tràn vào người cậu, cậu rùng mình, sự khác thường dưới thân khiến cậu đứng chôn chân tại chỗ.
Kỳ kinh nguyệt đầu tiên năm mười sáu tuổi thoáng ghé qua cậu, cậu thậm chí quên mất cảm giác đó. Nó quá xa lạ, như một thứ hiếm khi xuất hiện trong cuộc sống, khiến cậu không học được cách đối phó. Cậu bắt đầu sợ hãi, cậu nhìn chằm chằm vào vết nứt như sợi chỉ trên đường nhựa, đôi mắt cậu tập trung mạnh mẽ vào khe nứt đó, như thể đang cố gắng cạy nó ra, rồi nhảy vào.
"Xin lỗi, cậu..." Trình Tung bị ai đó vỗ nhẹ vào vai, cậu quay đầu lại, nghe thấy giọng nói trong trẻo rơi xuống, như một viên ngọc va vào viên ngọc, ngập ngừng đầy do dự, "Quần cậu bẩn rồi."
Đây là câu đầu tiên Hứa Dã Văn nói với Trình Tung.
“Tôi đi mua băng vệ sinh cho cậu nhé.” Là câu thứ hai Hứa Dã Văn nói với Trình Tung.