Đây không phải là lần đầu Trình Tung gặp Tư Đồ Linh. Mùa đông năm ngoái, Thường Tư từng dẫn cô ấy đi ăn một bữa cơm, khoe khoang rằng mình đã tán được một cô gái xinh đẹp như vậy.
Tư Đồ Linh có khuôn mặt của một "phụ nữ trưởng thành", đôi môi rộng khi cười rất giống ngôi sao điện ảnh, mái tóc xoăn tự nhiên được bôi keo tạo nếp, mỗi bước đi khiến Trình Tung cảm thấy như một chiếc lò xo đang nhảy múa. Cô ấy trông chín chắn hơn những cô gái cùng tuổi, lại thích làm đẹp, tâm tư không đặt vào việc học hành.
Trong thời buổi này, nghèo và xấu vẫn chưa phải là một căn bệnh, việc Tư Đồ Linh đến với Thường Tư cũng là điều dễ hiểu. Thường Tư theo đuổi cô ấy suốt nửa năm, viết thư tình dày như một cuốn từ điển Oxford, thuê đĩa phim cho cô ta, giả làm chú hề để làm cô vui. Lý do cô ấy đến với gã rất đơn giản: khuôn mặt vuông của Thường Tư hơi giống với bố cô ta. Bố cô ta là một người đàn ông chất phác, và Thường Tư cũng tỏ ra rất mộc mạc trước mặt cô. Nhưng dù Thường Tư có chất phác cả năm trời, cũng không bằng một ánh nhìn của Hứa Dã Văn dành cho Tư Đồ Linh.
Thế giới này thực tế chính là như vậy.
Trình Tung hẹn Tư Đồ Linh đến cửa hàng đồ lưu niệm, cậu đi cùng cô ấy chọn kẹp tóc. Tư Đồ Linh cầm chiếc kẹp tóc hình cây thông Noel lấp lánh ngắm nghía trước gương, đôi môi đỏ thắm của cô phủ một lớp bóng như thủy tinh trong suốt. Chỉ nhìn thôi, Trình Tung đã cảm thấy môi mình như dính lại. Cậu không hiểu nổi đường kẻ mắt đen bay bổng của cô, hay lớp phấn mắt giống như quầng thâm. Trình Tung lúc đó vẫn chưa biết thứ đó gọi là phấn mắt.
"Sao chị không tìm anh Tứ nữa?" Trình Tung hỏi.
Tư Đồ Linh chu môi, giọng nói ngọt ngào: "Chia tay rồi."
"Rồi chị lại yêu tiếp?" Trình Tung nhíu mày.
Tư Đồ Linh phản pháo: "Chị làm gì phạm tội trời đánh sao? Em đến đây để xét xử chị à? Yêu tiếp thì sao? Chị đâu có yêu hai người cùng lúc, không có gì phải thấy có lỗi với anh ta cả. Chẳng lẽ chia tay xong phải sống chết thảm thiết, cứ lải nhải mãi, không có chị thì không sống nổi sao?"
Điều Trình Tung quan tâm là việc cô ấy đã yêu tiếp. "Chị thật sự yêu Hứa Dã Văn rồi?"
Tư Đồ Linh cười khúc khích: "Đúng vậy."
Vậy là hai người nói không khớp. Trình Tung không thể đối chất với cả hai, cũng không thể nói với Tư Đồ Linh rằng: ‘Chị thì không sao, nhưng Thường Tư đang để ý Hứa Dã Văn rồi’. Nếu thật sự xảy ra chuyện phạm pháp thì không thể thu xếp được. Trong lòng Trình Tung giằng xé dữ dội, cậu sẽ không hạ thấp hình ảnh của Thường Tư trước mặt Tư Đồ Linh, vì Thường Tư rất hay để ý thể diện.
"Chị chia tay với anh ta đi." Trình Tung nói rất nghiêm túc.
Tư Đồ Linh không hiểu: "Tại sao? Lão Tư bảo em nói vậy à?"
"Không phải." Trình Tung nói với giọng điệu chân thành: "Em nói cho chị biết một bí mật, chị đừng nói với ai nhé." Dứt lời, cậu dừng lại một chút. Tư Đồ Linh bị cậu hấp dẫn, thật sự nghiêng người về phía cậu, nghe thấy cậu dùng giọng thì thầm nói: "Hứa Dã Văn đang theo đuổi em, thật đấy."
Tư Đồ Linh tròn mắt, nhìn Trình Tung đầy hoài nghi. Trình Tung nói điều này mà không hề đỏ mặt: "Chị sẽ không nói với ai chứ? Em chỉ nói với chị thôi, ngay cả anh Tư và mấy người kia cũng không biết."
Tư Đồ Linh suýt nữa rơi cả tròng mắt, Trình Tung nói như thật: "Thực ra, em đã suy nghĩ rất lâu, chị biết đấy, chuyện này rất không bình thường, em không dám đồng ý."
Trình Tung nghĩ nếu mình là con gái, có lẽ Tư Đồ Linh đã giật tóc mình rồi, nhưng cậu không phải. Tư Đồ Linh bị chấn động đến mức không nói nên lời, cửa hàng lưu niệm người ra kẻ vào, chuông gió treo trên cửa kính leng keng theo từng bước chân khách. Tư Đồ Linh mất một lúc lâu mới lấy lại giọng, cô không còn lên giọng nữa, giọng trầm tiêu chuẩn vang lên: "Không trách anh ấy không đồng ý với chị, thì ra là vì chuyện này."
Trình Tung thấy cô ấy tin rồi, liền bí mật bấu vào lòng bàn tay mình, khiến đôi mắt trông có vẻ đỏ ửng, tràn đầy nỗi đau. Cậu nói: "Em rất đau khổ, không biết phải làm sao."
Tư Đồ Linh lập tức bị kích thích bản năng làm mẹ, hoặc có lẽ bản chất cô không xấu. Trình Tung trông rất ngoan, không giống mấy người như Thường Tư thô kệch, nói chuyện cũng chậm rãi, chưa bao giờ cao giọng. Cô như một người chị tâm lý, nói với Trình Tung: "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách!"
Trình Tung vội vàng nắm lấy cơ hội, tỏ ra khó xử: "Để em suy nghĩ thêm, chị cũng đừng nói với Hứa Dã Văn, đừng nói với ai cả, được không? Chị à."
Tư Đồ Linh ngay lập tức đồng ý, cô nói sẽ không nói với ai. Trình Tung thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng trước tiên phải thuyết phục được cô ấy, sau đó mới đến Thường Tư. Không ngờ Tư Đồ Linh, người vừa hứa không tiết lộ, quay đầu đã đi tìm Hứa Dã Văn.
Trình Tung vẫn đang giải thích với Thường Tư, cậu nói Tư Đồ Linh không yêu Hứa Dã Văn, cô ấy chưa yêu ai cả. Thường Tư như một kẻ vũ phu, hoàn toàn không nghe cậu nói. Cậu tức đến mức muốn đập vào đầu Thường Tư vài cái, nhưng lại phải nở nụ cười gượng gạo, nói mãi mới thuyết phục được gã cuối tuần gọi Tư Đồ Linh ra ăn cơm, nói chuyện trực tiếp. Không ngờ Trình Tung lại chạm mặt Hứa Dã Văn trước.
Trong thị trấn có hai hiệu sách Tân Hoa, một ở góc ngã tư, diện tích không lớn, sách học chỉ có một quầy. Hiệu còn lại giống như trụ sở chính, bước vào cửa trước tiên thấy bán đồng hồ và các sản phẩm điện tử, đi sâu vào trong mới thấy sách vở đủ loại, riêng sách tham khảo đã chiếm một khu vực riêng.
Trình Tung đương nhiên không vào những nơi như vậy. Bên cạnh hiệu sách Tân Hoa lớn có một quán bánh mì kẹp thịt Linh Bảo. Lúc đó, người ta thường dùng bánh nướng khô để kẹp. Bánh nướng khô khác với bánh nướng mè, Bánh nướng mè thường rắc vừng, nhiều dầu, còn bánh nướng khô giống như bột sống. Nhưng không thể lấy ra làm quy chuẩn được, mỗi nơi sẽ làm một kiểu khác nhau. Quán đó dùng bánh đến từ Bạch Cát, rất nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay Trình Tung.
Trình Tung thích đến đó mua bánh kẹp thịt, Tào Thanh Bình cũng thích ăn, mỗi lần đến, cậu đều mua ba cái.
Hôm đó, Trình Tung đang háo hức chờ đợi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói phía sau: "Ngon không?"
Trình Tung quay đầu lại, bắt gặp Hứa Dã Văn đang bước đến — áo thun ngắn tay, áo khoác vắt hờ trên vai, tay xách một túi giấy thi. Làn da trắng lạnh như men sứ của cậu ta khiến Trình Tung, mỗi lần nhìn thấy, đều không khỏi nghĩ: giống như sữa vậy. Ánh mắt Trình Tung dừng lại trên người anh, không rời. Hứa Dã Văn hơi cúi người xuống — dáng điệu ấy với một thiếu niên thì chẳng có gì đặc biệt, bạn bè khoác vai bá cổ nhau cũng chẳng hiếm. Thế nhưng, chỉ cần anh đến gần, không cần chạm vào, hơi ấm từ người, cùng mùi bột giặt quen thuộc trên áo, đã đủ khiến Trình Tung hoang mang đến rối bời.
"Tôi đang theo đuổi cậu?"
Trình Tung đỏ bừng tai, chiếc cổ mảnh khảnh cũng ửng hồng. Ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt cậu, cậu bị câu nói của Hứa Dã Văn làm cho rối tung. Nói chính xác hơn, cậu bị chính lời nói của mình làm cho rối tung.
"Ba cái của em xong rồi."
Câu nói của chủ quán giúp Trình Tung thoát khỏi tình thế khó xử. Trình Tung vội vàng nhận lấy túi ni lông, Hứa Dã Văn nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, cậu thực sự không biết phải làm sao, chân như vấp phải nhau, loạng choạng.
"Ngon lắm, cậu thử đi." Trình Tung nhét ba chiếc bánh kẹp thịt vừa ra lò vào tay Hứa Dã Văn, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất. Chạy trước rồi tính sau. Cậu không biết phải đối mặt với Hứa Dã Văn thế nào, dù đã nghĩ đến khả năng Tư Đồ Linh sẽ tiết lộ, nhưng trong tưởng tượng của bản thân, cậu là người đứng đắn, có lý lẽ.
Tôi có nói thì sao? Tất cả không phải là để cứu cậu sao? Trình Tung chạy đến nghẹt thở, cậu hoàn toàn không thể nói ra những lời như vậy.