Trình Tung bị khóa lại rồi.  

Cậu chậm rãi di chuyển đến bàn học, mấy đĩa DVD trước đó bị Hứa Dã Văn tùy tiện đặt lên đầu giường. Trình Tung giật mình vì lạnh, bàn học của cậu làm bằng gỗ tự nhiên, không phải gỗ ép. Lúc mua, mẹ cậu còn nói, cái bàn đắt đỏ thế này mua về không phải để học mà lại để chơi game. Dù vậy, họ vẫn luôn dành cho Trình Tung những thứ tốt nhất.  

Trình Tung liếm đôi môi khô khốc. Cậu quá căng thẳng, kéo hai lần mà vẫn không tuột xuống được. Hứa Dã Văn chỉ đứng nhìn, sau đó quần cậu lủng lẳng trên mắt cá chân.  

Hứa Dã Văn vặn mở đèn bàn treo tường, chiếc đèn công nghiệp đó do Trình Lãnh Quân tự lắp cho Trình Tung, ánh sáng chói chang từ phía sau Trình Tung đổ xuống như thác, khiến cậu cảm thấy hơi nóng. Cậu thực sự có chút "trên bếp lửa dưới đống băng". Trình Tung cảm nhận ánh sáng đang thiêu đốt sau lưng, nhưng mặt bàn lại lạnh buốt, da gà nổi lên, cậu bắt đầu ngồi không yên, nhưng lại không thể nhúc nhích, vì Hứa Dã Văn đang chăm chú nhìn cậu.  

Trình Tung cúi đầu, khuôn mặt trắng như tuyết của Hứa Dã Văn gần như trong suốt dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt kia lại chìm trong bóng tối, Trình Tung chợt nhớ đến câu "âm dương cắt nắng chiều". Cậu hoàn toàn quên mất ý nghĩa của nó là gì. Trình Tung vô thức nín thở, bụng cậu không còn nhấp nhô theo nhịp nữa, từng centimet da thịt trên người cậu đều trở nên tĩnh lặng, trừ những nơi Hứa Dã Văn đang nhìn.  

Hứa Dã Văn như một học sinh chăm chỉ quan sát cậu, ánh mắt sắc bén, như đang nhìn tế bào qua kính hiển vi, gần đến mức mà cậu có thể cảm nhận được hơi thở của anh đang phả lên. Trình Tung muốn giơ tay che lại, nếu nói Hứa Dã Văn đang làm chuyện xấu, thì Trình Tung im lặng lúc này chính là đồng phạm. Hứa Dã Văn nắm lấy tay cậu, trong khoảnh khắc đan vào nhau, mười ngón tay họ khóa chặt, sự kháng cự của Trình Tung gần như không đáng kể, thậm chí giống như đang giả vờ chống đối.  

Nhưng họ rõ ràng chẳng hiểu gì cả.  

Hứa Dã Vãn thở gấp hơn, anh ta gần như cảm thấy ngưỡng mộ nơi này, một nơi mà anh chưa bao giờ được thấy trước đây. Hứa Dã Văn nuốt nước bọt, thế giới của sách vở chưa từng làm khó anh. Nhưng chính vào lúc rũ bỏ lớp vỏ học trò, một thứ gì đó không thể tra cứu bằng sách vở, không thể lý giải bằng logic, lại đang nở rộ trước mắt, như một vườn cấm bất ngờ hé mở.

 

Tất cả đều do tự nhiên tạo ra. Rừng rậm đen, hoa hồng, và những vết tích như chất nhờn của ốc sên.  

Trình Tung cúi mắt nhìn đỉnh đầu Hứa Dã Văn. Mái tóc đen ngắn không cần phải sửa lại. Nó đã được cố định theo một hướng rất lâu, thậm chí ngay cả mái tóc cũng có ký ức. Trình Tung không biết rằng, từ khi Hứa Dã Văn bước vào tuổi dậy thì, anh ta luôn giữ kiểu tóc này, dù nó khiến anh trông gọn gàng sạch sẽ, nhưng đôi lúc cũng khiến anh cảm thấy chán. Bà anh không cho phép anh để tóc dài quá tai, cũng không cho cạo trọc như tù nhân. Đây hoàn toàn là định kiến cá nhân của bà, nhưng không có cách nào, bà là người cực kỳ cứng đầu.  

"Ha." Hứa Dã Văn bật ra một tiếng cười ngắn, ngẩng đầu lên, nụ cười lơ lửng trên khuôn mặt, ánh sáng xuyên qua làn da, khiến Trình Tung đờ đẫn nhìn. "Thật tuyệt." Hứa Dã Văn nói một câu khó hiểu.  

Trình Tung không hiểu ý, Hứa Dã Văn đã đi ra ngoài, dáng lưng toát lên vẻ phấn khích, Trình Tung vội vàng kéo quần lên, đuổi theo thì Hứa Dã Văn đã đi xa.  

Trình Tung dựa vào cửa trượt xuống, ngồi xổm ôm gối. Nếu người khác muốn xem, cậu có cho phép không? Trình Tung không nghĩ ra, cậu túm tóc, vò vài cái. Hứa Dã Văn khiến cậu rối bời.  

Khi Hứa Dã Văn về nhà, Nhạc Quốc Ni nói cậu về muộn quá, Hứa Dã Văn chỉ nói gặp bạn học trên đường. Bà múc cho cậu chè đậu xanh, Hứa Dã Văn nói bà để con tự làm. Họ ăn cơm dưới ánh đèn vàng cũ kỹ, Hứa Dã Văn về phòng làm bài ngay sau đó.  

Ngày hôm đó với Hứa Dã Văn không có gì thay đổi, vẫn là ăn cơm, làm bài, tự xử. Cửa sổ phòng anh đóng chặt, gió không thể lùa vào. Tầng một tuy không ẩm thấp, nhưng Nhạc Quốc Ni chất đống thùng giấy và đồ linh tinh dưới chân tường. Phòng anh rất nhỏ, mặt trời chiếu vào khiến căn phòng vẫn còn sót lại hơi ấm, Nhạc Quốc Ni bảo tháng bảy mới được bật quạt. Giường sắt đã trải chiếu, không như phòng Trình Tung vẫn đắp chăn bông và ga giường mềm mại.  

Trình Tung muộn màng nhận ra, cậu nên cảnh cáo Hứa Dã Văn đừng nói với ai. Một khi lộ ra, để người khác biết cậu không nam không nữ, thì cậu không thể sống ở đây được nữa. Nghĩ đến khả năng này, Trình Tung lại thấy sợ, cậu đúng là đồ chuyên gây hoạ.  

Hôm sau, Trình Tung đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn đến cổng trường đón Hứa Dã Văn. Hứa Dã Văn là học sinh ngoại trú, nhà anh chắc gần đây, nhưng Trình Tung không biết ở đâu. Hứa Dã Văn không cần có mặt trong tiết tự học thứ hai, anh cầm thẻ học sinh, xếp hàng ra cổng. Vừa bước ra, Trình Tung đã đứng trước mặt. Vẻ mặt anh bình thản, không còn vẻ cuồng nhiệt với Trình Tung như hôm qua.  

Trình Tung nói nhỏ: "Chúng ta nói chuyện đi."  

Hứa Dã Văn chỉ đáp: "Lên xe đi."  

Trình Tung ngây người, Hứa Dã Văn bảo cậu lên xe, Trình Tung do dự ngồi lên, Hứa Dã Văn đạp xe, xích kêu răng rắc vì thiếu dầu. Nhưng không khó chịu lắm. Trình Tung không biết đặt tay đâu, đành bám vào bộ phận dưới yên xe, tay dính đầy bụi sắt. Hứa Dã Văn không hỏi, Trình Tung đành tự nói.  

"Đừng nói với ai."  

Hứa Dã Văn đi qua gờ giảm tốc, Trình Tung bị quán tính hất về phía trước, suýt chạm vào áo Hứa Dã Văn. Không nhận được trả lời, cậu thúc giục: "Nghe rõ chưa?"  

Đèn đường thưa thớt, 9 giờ tối, cả thị trấn chỗ sáng chỗ tối, tiệm ảnh, tiệm cắt tóc, quán ăn đều đóng cửa, chỉ còn chữ "nhà trọ" sáng lên trong đêm.  

Trình Tung quên hỏi Hứa Dã Văn đưa cậu đi đâu, chỉ thấy cảnh vật trước mắt dần quen thuộc, mới nhận ra Hứa Dã Văn đang đưa cậu về nhà. Chỉ đến một lần mà đã nhớ đường.  

Hứa Dã Văn dừng xe ở đầu ngõ, Trình Tung xuống, định nói thêm vài câu, Hứa Dã Văn chợt mở miệng: "Tôi sẽ không nói."  

Trình Tung nhìn cậu ta ngạc nhiên, lặp lại vô thức: "Thật không?"  

"Ừ." Hứa Dã Văn đạp xe đi, Trình Tung túm lấy áo, Hứa Dã Văn buộc phải dừng lại, liếc nhìn. Trình Tung mặt mày ngượng ngùng, cậu muốn hỏi tại sao Hứa Dã Văn lại xem... đã xem rồi, vậy có phải họ đang...  

Hẹn hò?  

Trình Tung không biết suy nghĩ này ngây ngô và ngu ngốc thế nào, may mà cậu không nói ra, không thì cười vỡ bụng mất. Hứa Dã Văn hoàn toàn không có ý đó. Trình Tung vật lộn mãi, hỏi: "Cậu có tài khoản mạng xã hội nào không? Cho tôi add."  

"Không có."  

Trình Tung lại hỏi: "Số điện thoại?"  

"Không có."  

Thái độ lạnh nhạt của Hứa Dã Văn như từ chối Trình Tung, cậu buông tay để anh đi, trong lòng khó chịu. Cớ gì đối xử lúc nóng lúc lạnh thế, Trình Tung dậm chân, đèn hành lang bật sáng, chiếu lên khuôn mặt giận dữ của cậu.  

Hứa Dã Văn về muộn, bị Nhạc Quốc Ni chất vấn: "Sao con về muộn tận nửa tiếng thế?"  

"Xích xe bị tuột." Hứa Dã Văn nhẹ giọng giải thích.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play