Bà mối Vương mới cắn hai hạt dưa, trà còn chưa uống hết một chén, đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lương.
Lương lão hán trông có vẻ rụt rè, nhưng vừa nãy bà ta nói ra câu đó, cả khuôn mặt ông liền sầm xuống, nói một câu "Bà nghe ai nói Xuyên nhi nhà tôi có bệnh", rồi đuổi người ra ngoài.
Bà ta làm nghề này hai ba mươi năm rồi, trong vòng mười dặm tám thôn này không nói là tất cả các cặp đôi trẻ đều do bà ta mai mối, ít nhất cũng có mấy chục cặp rồi, chưa bao giờ gặp phải đối xử như hôm nay.
Bị đẩy ra ngoài, cả người vẫn còn ngơ ngác, đợi đến khi đứng vững bên gốc cây ở ngã tư đường, mới phản ứng lại được, trong miệng bắt đầu chửi rủa tục tĩu.
"Phỉ nhổ! Cũng không nhìn lại tình cảnh nhà mình, còn muốn cưới tiên nữ nào!" Bà mối Vương nhổ một bãi nước bọt về phía cổng nhà họ Lương, hung dữ nói, "Đều đã lớn tuổi rồi, cái này cũng kén cái kia cũng kén, cứ chờ chết già đi!"
Nói xong liền hậm hực bỏ đi.
Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai người bán thịt.
Hôn sự đổ vỡ, Thúy Hoa hoàn toàn đau lòng, nghe nói đã nhốt mình trong phòng mấy ngày không ăn không uống, còn đòi treo cổ tự tử.
Mao đồ tể thương nữ nhi, trước tiên là dỗ dành, sau đó lại chửi rủa ầm ĩ ở gốc cây đầu thôn, lớn tiếng la hét rằng nghèo rớt mồng tơi đến cả một căn nhà gạch ngói cũng không xây nổi thì lấy đâu ra mặt mũi mà chê nữ nhi ông, ông ta còn chưa chê nhà họ Lương đâu, cái thằng Lương Xuyên đó còn có bệnh, được họ để mắt tới coi như là đốt hương cao rồi!
Tóm lại, sau vụ ồn ào này, chuyện mai mối của Lương Xuyên và Thúy Hoa không thành coi như là ầm ĩ khắp nơi, kéo theo bệnh của Lương Xuyên lại trở thành đề tài bàn tán khi người thôn nói chuyện phiếm.
Lương lão hán vì thế càng thêm buồn bực, trong lòng càng khó chịu.
Chuyện Lương Xuyên có một căn bệnh lạ, vẫn luôn là một cái gai trong lòng người nhà họ Lương.
Đó là chuyện của mấy năm trước rồi.
Nói là bệnh, thực ra cũng không hẳn, dù sao ngày thường cũng không cảm thấy gì, không ngứa không đau.
Nhưng cũng giống như súc vật đến mùa xuân thường phát dục, Lương Xuyên mỗi năm vào một thời điểm nào đó, cũng cảm thấy toàn thân khó chịu vô cùng.
Nếu để Lương Xuyên tự nói về tình hình lúc đó, y cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy bực bội, trong lòng nóng nảy, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, lửa giận lớn hơn ngày thường, dễ dàng không thể chọc giận.
Chính vì điều này, mới đánh bị thương mấy tên lưu manh ở thôn ngoài.Lương Xuyên có thể trạng thế nào, còn những kẻ vô công rồi nghề kia thì sao? Mấy cú đấm đó không khiến họ tàn phế, chỉ chảy máu, thực ra vẫn là đã kiềm chế rồi.
Mấy kẻ vô công rồi nghề đó là người thôn Hạ Xảo bên cạnh, bình thường thích lêu lổng, hôm đó không biết sao lại gây sự với Lương Xuyên. Mặc dù cuối cùng nhà họ Lương đã bồi thường tiền bạc để giải quyết, nhưng mấy người đó trông thảm hại quá, chuyện Lương Xuyên phát bệnh điên đánh người đã được đồn thổi khắp nơi.
Mấy năm gần đây còn có dấu hiệu đồn thổi ngày càng quá đáng.
Chưa kể gì khác, Lương Xuyên đã mười tám tuổi rồi, mà Lương lão hán vẫn chưa tìm thê cho y, chuyện có bệnh điên không thể cho người khác biết lại càng thêm đáng tin.
Tóm lại, sau vụ việc với nhà họ Mao Lục, không có bà mối nào dám đặt chân đến nhà y nữa.
Lưu Mỹ Hoa có chút tức giận.
Đương nhiên không phải vì Lương Xuyên bị đối xử bất công, mà đơn thuần là cảm thấy chuyện này đã làm ô danh cả nhà họ Lương, e rằng hôn sự của Lương Điền và việc Lương Tiểu Muội xuất giá sau này sẽ khó khăn.
Lưu Mỹ Hoa ngày nào cũng công khai lẫn lén lút chèn ép Lương Xuyên, Lương lão hán thì như một cái bình kín, cũng không thích cãi nhau với nương tử.
Lương Xuyên càng lười nói gì, chỉ càng chăm chỉ chạy lên núi hơn.
-
Sau hai trận mưa nhỏ, thời tiết trở nên se lạnh.
Đợi đến khi đất đã được cày xới lại một lần nữa, công việc đồng áng gần như đã xong, chỉ còn chờ vụ xuân năm sau.
Vào thời điểm này, trên đồng đã không còn mấy người, các gia đình đều ở nhà tránh rét, cũng có người tranh thủ lúc trời chưa quá lạnh để buôn bán nhỏ, hoặc lên phố chợ sớm để tích trữ hàng Tết.
Hôm đó, Lương Xuyên vẫn như thường lệ, dậy từ lúc trời chưa sáng.
Trong hai căn phòng bên trong, cha mẹ và các em vẫn còn đang ngủ, có thể nghe thấy tiếng ngáy của Lương lão hán.
Lương Xuyên thu dọn cái gùi, rồi lên núi.
Thôn Thượng Xảo là một ngôi làng được xây dựng dựa vào núi, trên những ngọn núi quanh đây có khá nhiều con mồi, nhưng đều ở trong rừng sâu, không có nhiều người lên núi săn bắn.
Một là có bầy sói xuất hiện, trước đây có thợ săn sống trên núi bị sói cắn chết, dân thôn sợ hãi; hai là trong núi này có một khu đất rất lớn toàn là mồ mả, không may mắn.
Hơn nữa, đất đai ở làng Thượng Xảo không quá cằn cỗi, chỉ dựa vào việc trồng trọt, các gia đình không dám nói là có lương thực dư thừa, nhưng cũng không đến mức chết đói, vì vậy những năm gần đây, số người sống bằng nghề săn bắn là rất ít.
Lương Xuyên là một ngoại lệ.
Lương Xuyên vẫn nhớ lần đầu tiên mình giết sói, khoảng mười ba hay mười bốn tuổi, đói quá, y túm lấy cổ con sói mà cắn, con sói gần như bị y cắn chết.
Theo lý mà nói, dù là nam nhân, bẩm sinh gan dạ hơn, nhưng ở cái tuổi nhỏ như vậy nhìn thấy máu me khắp nơi, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng Lương Xuyên thì không.
Y nhìn một sinh vật mạnh mẽ khác chết dưới tay mình, lại cảm thấy một sự hưng phấn khó tả, máu trong người đều nóng lên.
Dường như y sinh ra đã là người như vậy.
Vì thế không ai dạy y, y lại tự học thành một thợ săn giỏi.
Lương Xuyên cao lớn, chân dài, đi chưa đầy một canh giờ đã vào đến núi.
Đến lưng chừng núi, Lương Xuyên thành thạo lắp mấy viên đá mài nhọn vào cái ná tự chế, rồi bắt đầu tìm kiếm.
Trời lạnh rồi, động vật cũng ẩn mình không ra ngoài, săn bắn không dễ. Y mất cả ngày trời, trong gùi cũng chỉ có thêm một con gà rừng.
Thấy mặt trời sắp lặn, Lương Xuyên dựa vào một cái cây lớn, lấy lương khô mang theo ra, vừa gặm vừa suy nghĩ, là nên ở lại trên núi ngủ một đêm, đợi sáng mai trời chưa sáng thì vào hang sói bắt sói, hay là về nhà, hai ngày nữa lại đến.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên không biết từ đâu truyền đến một tiếng động, rất nhỏ, yếu ớt như tiếng mèo kêu.
Lương Xuyên dừng lại, ngừng nhai, tập trung lắng nghe một lúc.
Y bẩm sinh ngũ quan đã tốt hơn người thường, cách xa cả một quãng đường vẫn có thể nghe thấy người ta nói chuyện thì thầm, vì điều này, hồi nhỏ còn dọa cha y mấy lần, hỏi y nghe thấy bằng cách nào.
Lớn lên biết nhiều chuyện không nên nói nhiều, nên cũng không ai biết y có khả năng này.
Tuy nhiên, nhờ vào điều này, việc săn bắn lại giúp ích rất nhiều.
Ban đầu y nghĩ, tiếng động này là của con mèo hoang nào đó, cầm lấy cây cung trong tay, nhưng sau khi cẩn thận phân biệt, lại nghe ra mấy câu xen lẫn tiếng người và tiếng khóc.
Lương Xuyên nhấc chân đi về phía có tiếng động.
Vạch đám cỏ cao ngang người, nhìn thấy hai bóng người đang giằng co, một người kéo một người.
Một trong hai bóng người hơi quen mắt, tay chân vẫn gầy gò đáng thương, bị kéo lê lảo đảo, không có chút sức phản kháng nào.
Lương Xuyên không nghĩ nhiều, tay vươn ra sau lưng, lấy ra viên đá, cách mấy mét, như giết thỏ giết sói, nhắm vào lưng người đang quay lưng lại với mình mà bắn một phát.
Lương Xuyên vẫn còn giữ lại một chút sức lực.
Viên đá đó đã được Lương Xuyên xử lý đặc biệt, các cạnh rất sắc, nếu không, dùng thêm chút sức nữa, có thể làm gãy chân con thỏ.
Chỉ trong chớp mắt, người đó đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân mềm nhũn đổ nghiêng sang một bên, thắt lưng còn cởi được một nửa.
Lương Xuyên bước qua đám cỏ, đứng cách người đó một mét phía sau, nhìn xuống người đó.
Người đó đã bò dậy, quay đầu nhìn về phía này, mắt vẫn đỏ ngầu, như uống rượu quá chén, tóc bù xù, nồng nặc mùi rượu.
Là một người trong làng tên là Quách Đại Chí, một tên lưu manh nổi tiếng, ai cũng mắng, ai cũng sợ.
Quách Đại Chí còn chưa nhìn rõ người đến, đã cảm thấy mình như bị cái gì đó đánh trúng, say khướt nói lắp bắp chửi rủa gì đó, trên đầu đã phủ một bóng đen.
Ông ngẩng đầu nhìn lên, đối mặt với Lương Xuyên, giống như bị tạt một chậu nước lạnh, cả người như tỉnh rượu ngay lập tức.
“Ngưowi, ngươi mẹ kiếp…” Quách Đại Chí nuốt nước bọt, cẩn thận nhận ra người đến, cố nén nỗi sợ hãi khó hiểu trong lòng, nói lắp bắp, “Ngưowi là thằng nhóc nhà họ Lương phải không?”
Lương Xuyên cúi xuống nhặt viên đá rơi trên đất lên, nhìn xem, không dính máu, lau một cái rồi nhét vào trong ngực.
Lúc này Quách Đại Chí đã nhìn rõ mặt y, xác nhận người này chính là thằng nhóc nhà họ Lương, lập tức chửi rủa: “Mẹ kiếp, ông mày đang làm việc chính sự, thằng nhóc con mày phá rối cái gì? Cút!”
Quách Đại Chí năm nay đã hơn ba mươi tuổi, hồi trẻ từng kết hôn một lần, nhưng chưa được mấy năm nươngtử đã bỏ đi, tính theo vai vế, quả thực là trưởng bối của Lương Xuyên, theo lý mà nói, Lương Xuyên nên gọi hắn một tiếng thúc.
Lương Xuyên nghe vậy, dừng lại một chút, giữ nguyên tư thế cúi người, nhìn xuống, trong đôi mắt đen láy không có chút cảm xúc nào.
Trời tháng mười một rồi, nhà nhà đều đã mặc áo bông, Lương Xuyên vẫn mặc một chiếc áo đơn, cánh tay dưới chiếc áo vải thô nhìn là biết chắc chắn, cơ bắp rõ ràng.
Quách Đại Chí nhìn chằm chằm vào cánh tay của thanh niên, cổ họng “ực” một tiếng, nuốt nước bọt, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Nói ra cũng lạ, Quách Đại Chí ngày nào cũng lêu lổng, sau lưng có mấy tên đàn em, lớn nhỏ cũng gây ra không ít chuyện, đánh nhau thì kinh nghiệm đầy mình, không có lý do gì lại sợ một thằng nhóc con như vậy.
Nhưng lúc này, một ánh mắt của Lương Xuyên, hắn sợ đến tê dại cả tim.
Thanh niên nắm chặt viên đá trong tay, vừa mới đứng thẳng người lên, Quách Đại Chí đã như bị dọa sợ, run lên một cái, từ dưới đất bật dậy, kéo quần lên, vừa chửi rủa vừa lăn lộn bò chạy.
Vừa chạy, còn không quên buông lại một câu “Đúng là mẹ kiếp xui xẻo”.
Đợi đến khi bóng dáng Quách Đại Chí hoàn toàn biến mất, Lương Xuyên mới nhìn người nằm trên đất.
Giống như Lương lão hán nói, thằng ngốc nhỏ này, hình như quả thật là thiếu một sợi gân.
Bị người ta bắt nạt, vẫn như ngây ngô không biết gì.
Hai tay co lại trước ngực, quần áo bị kéo xộc xệch một chút, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, gầy đến mức như chỉ còn một nắm.
Thời tiết này lạnh lắm, Lương Xuyên nhìn hắn mấy lần, như thể thật sự không chịu nổi, bước tới định giúp kéo áo xuống.
Nhưng vừa đến gần, bước chân đã dừng lại.
Lương Xuyên ngửi thấy một mùi lạ.
Mùi này, đáng lẽ vẫn luôn ở đó, chỉ là vừa nãy mùi rượu trên người Quách Đại Chí quá nồng, giờ Quách Đại Chí đã chạy rồi, Lương Xuyên mới ngửi thấy mùi thoang thoảng này.
Người nào cũng có mùi.
Giống như người trong làng, trên người có mùi mồ hôi, mùi đất, mùi cây trồng trên đồng, mùi khói bếp, ngửi một cái là biết mùi người.
Người có khứu giác nhạy bén như Lương Xuyên, khi đi săn, cũng có thể ngửi thấy mùi hôi của cáo.
Nhưng mùi trên người Trần Tiểu Yêu… y không thể nói rõ. Dường như là mùi cơ thể, nhưng lại có thể dễ dàng phân biệt với người khác.
Đang tự suy nghĩ, một bàn tay kéo ống quần y, ngay sau đó, lại leo lên bắp chân ôm chặt lấy, như ôm lấy một cọng rơm cứu mạng.
Lương Xuyên cúi đầu nhìn xuống.
Thiếu niên đang ôm bắp chân y, run rẩy như một con mèo con bị thương, khi ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt không phải là không có sợ hãi.
Lương Xuyên vươn tay nhấc người đó lên.
Thiếu niên gầy đến mức chỉ còn một chút, Lương Xuyên cảm thấy, giống như một con thỏ rừng hơi lớn, y nhấc lên nhẹ nhàng. Nhưng khi đến gần như vậy, mùi trên người thiếu niên càng rõ ràng hơn.
Lương Xuyên không nhịn được, cánh mũi khẽ động hai cái.
Ký ức duy nhất của y về người mẹ đã mất, là mẹ y đặt cậu ta vào gùi, mang đi giặt quần áo bên bờ sông.
Lương Xuyên còn rất nhỏ trong gùi, có thể ngửi thấy mùi cỏ xanh và hoa dại bên bờ sông, thoang thoảng hơi nước ẩm ướt.
Y khá thích mùi này.
Mùi trên người Trần Tiểu Yêu, có chút giống mùi này.
Một tiếng r*n rỉ yếu ớt kéo y trở về thực tại.
Lương Xuyên lúc này mới chợt nhận ra, không biết từ lúc nào, động tác nắm cổ áo sau của Trần Tiểu Yêu đã chuyển thành nắm cổ Trần Tiểu Yêu, năm ngón tay đều bắt đầu dùng sức, cả người cũng tiến lại gần hơn một chút.
Giống như một con mãnh thú lớn nhìn thấy con mồi, tạo ra tư thế săn mồi.
Nhưng trong mắt Trần Tiểu Yêu, có lẽ cũng giống như người đàn ông vừa nãy, không trách hắn đôi mắt đen trắng rõ ràng sợ hãi nhìn Lương Xuyên, trong đó tràn đầy sự mơ hồ và sợ hãi.
Lương Xuyên lập tức buông tay, Trần Tiểu Yêu mất đi sức lực của y, lập tức ngã ngồi xuống đất, nhưng vẫn không có sức lực, vai run rẩy, miệng há hốc thở dốc.
Đầu óc Lương Xuyên hơi trống rỗng, hơi thở cũng hơi gấp gáp, y hít mấy hơi thật sâu, rút dao găm ra rạch một nhát vào lòng bàn tay phải, máu nhỏ giọt xuống đất, lúc này tâm trạng mới bình tĩnh lại một chút.