Lương Xuyên nhíu mày, không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bệnh cũ của mình lại tái phát.
Y đứng thẳng người, cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay mình, rồi lại nhìn thiếu niên, vươn tay kéo áo hắn lên, nhanh chóng xách hắn đến dưới gốc cây.
Lần trước ở trên đồng, y tưởng Trần Tiểu Yêu là nữ nhân, khi đỡ còn chưa chạm vào tay và cánh tay hắn, lần này biết Trần Tiểu Yêu là năm nhân, nên không còn rụt rè như vậy nữa.
Chỉ là vẫn không dám dùng quá nhiều sức – thật sự là người này gầy đáng thương quá, như thể chưa bao giờ được ăn no, cổ tay chỉ bằng một nửa của y, Lương Xuyên sợ dùng chút sức sẽ bóp gãy.
Đợi đến khi đặt người xuống, Lương Xuyên suy nghĩ một chút, rồi lại ngồi xổm xuống. Kết quả vừa đến gần quá, lại ngửi thấy mùi đó, Lương Xuyên hơi không chịu nổi, đành phải lùi lại một bước.
Y vừa lùi lại, thiếu niên liền ngẩng đầu lên, nhìn Lương Xuyên một cái.
Lần trước ở trên đồng, Lương Xuyên không nhìn thấy mặt chính diện của hắn, hôm nay tóc hắn vén sang hai bên, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay nhìn rõ ràng.
– Thật sự chỉ nhỏ bằng bàn tay, lại vì quá gầy, hai con mắt chiếm một vị trí lớn trên khuôn mặt, càng khiến khuôn mặt đó dường như không có mấy lạng thịt.
Nhưng cũng thanh tú, có chút thanh tú giống nữ nhân, dù gầy đến mức gần như biến dạng, nhìn cũng không quá khó coi.
Thiếu niên ôm đầu gối, ngây người nhìn Lương Xuyên một lúc, rồi lại cụp mi mắt xuống, đặt cằm nhọn lên chân.
Không khí nhất thời chìm vào im lặng.
Theo lý mà nói, gặp phải chuyện như thế này, người bị bắt nạt không khóc lóc ầm ĩ thì cũng phải biểu lộ chút cảm xúc kích động, nhưng trong mắt Trần Tiểu Yêu, ngoài sự sợ hãi sau đó, nhiều hơn là sự mơ hồ, như thể hoàn toàn không biết chuyện vừa rồi, nếu đối phương thành công, có ý nghĩa gì.
Mặc dù là nam nhân, nhưng nếu bị đồn ra ngoài, dù sao cũng không hay.
Im lặng một lúc, vẫn là Lương Xuyên mở lời trước.
“Sao lại chạy vào trong núi?” Lương Xuyên hỏi.
Vừa hỏi xong đã hối hận. Y đi săn trong khu rừng này nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Trần Tiểu Yêu lên đây, hôm nay lại ở đây, rất có thể là Quách Đại Chí tưởng tìm được một nơi không người, nên đã bắt người lên.
Trần Tiểu Yêu nói: "Ta gặp thúc ấy ở bờ sông."
Lương Xuyên gật đầu, đã hiểu, không nói thêm lời nào nữa.
Lương Xuyên cũng như cha mình, là một người ít nói, không biết nói lời hay.
Mặt trời lặn, rừng cây dần tối, gió đêm thổi qua mang theo một chút se lạnh.
Lương Xuyên liếc nhìn quần áo của Trần Tiểu Yêu, ngẩng đầu nhìn trời, ước tính thời gian xuống núi, nếu bây giờ đi thì chắc có thể về đến nhà trước khi khóa cửa.
Kết quả là y vừa đứng dậy, một vật ấm áp lại quấn lấy chân y.
Lương Xuyên cúi đầu.
Trần Tiểu Yêu với tư thế gần giống lúc nãy, lại bám lên như cũ, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy bắp chân y, đôi mắt đen láy mở to tròn xoe, trong đó có sợ hãi, có kinh hãi, nhưng không chịu buông tay.
Cứ như thể đang ôm một cọng rơm cứu mạng.
-
"Xoẹt" một tiếng, trong khu rừng tối đen bốc lên một đống lửa.
Ánh lửa cam đỏ chiếu sáng một góc nhỏ này, ngọn lửa nhảy múa trên khuôn mặt Trần Tiểu Yêu.
Hắn ôm đầu gối, nhìn Lương Xuyên thành thạo nhổ lông, lột da gà rừng, rồi đặt lên lửa nướng, cuối cùng rắc thêm một chút gia vị tự mang theo.
Trần Tiểu Yêu cả buổi chiều không ăn gì, nhìn chằm chằm, nuốt nước bọt ừng ực.
Trần Tiểu Yêu tự mình vụng về, tay cũng không khéo.
Hắn sống nương tựa vào Trần a nãi, những năm trước, mắt Trần a nãi còn tốt, bà sẽ dạy hắn một số việc may vá, lúc đó Trần Tiểu Yêu học rất chậm, Trần a nãi cứ thở dài.
Nấu ăn cũng vậy.
Con cái nhà nông phải học nấu ăn, Trần Tiểu Yêu cũng biết. Nhưng món ăn hắn làm, chỉ có thể nói là tạm chấp nhận được.
Trần a nãi luôn lẩm bẩm, lỡ sau này à nãi đi rồi, cháu một mình sẽ sống thế nào.
Trần Tiểu Yêu không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của câu nói này, chỉ là Trần a nãi buồn, hắn cũng buồn theo.
Trần Tiểu Yêu nhìn miếng thịt gà đã nướng ra mỡ thơm lừng, rồi lại ngẩng mắt lên, từ từ theo bàn tay to lớn xương xẩu kia lên trên, cẩn thận liếc nhìn Lương Xuyên một cái.
Ánh lửa chập chờn, khuôn mặt của chàng trai dưới ánh lửa, hiện lên những đường nét rất sâu, là một vẻ ngoài rất rắn rỏi. Trong thôn Thượng Xảo, không ai có vẻ ngoài như y.
Trần Tiểu Yêu nhìn y khá lâu, mắt không chớp.
Lương Xuyên nhận thấy ánh mắt của hắn, khẽ nâng mắt.
Trần Tiểu Yêu liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đừng thấy hắn nhát gan, đã gặp Lương Xuyên vài lần, ngay cả một câu cũng chưa nói, nhưng tên tuổi của Lương Xuyên, hắn sớm đã biết.
Các nương tử trong làng tán gẫu, đôi khi nhắc đến nhà họ Lương.
Người được nhắc đến nhiều nhất đương nhiên là Lương Xuyên. Nói đủ thứ chuyện.
Nói Xuyên ca nhi có hơi trầm tính, nhưng làm việc thì rất giỏi, nhìn lúa nhà y xem, mọc nhiều và tốt, đều do một mình Xuyên ca nhi chăm sóc;
Nói Xuyên ca nhi lại săn được một tấm da cáo thượng hạng, mang ra trấn bán, mọi người đều không biết bán được bao nhiêu tiền, chỉ đoán mò, có người đoán tám lạng, có người đoán mười tám lạng;
Nói Xuyên ca không biết bị chó cắn hay sao, mắc bệnh dại, hai ngày nay đang nghỉ ở nhà;
Nói Xuyên ca cũng đến tuổi lấy nương tử rồi, nếu không phải bệnh dại đó, chưa nói đến dung mạo và thể trạng của y, chỉ nói đến khả năng làm việc của y, ước chừng cũng có thể tìm được một người tương xứng.
Đừng thấy Trần Tiểu Yêu là một đứa ngốc, nhưng trước đây Trần Tiểu Yêu đã nghe những lời này, liền mơ hồ cảm thấy, Lương Xuyên hình như là một người lợi hại.
Một chiếc đùi gà nướng được đưa đến trước mặt hắn.
Trần Tiểu Yêu ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thơm quyến rũ, liền nhận lấy, cắn một miếng, thịt thơm lừng, ngon đến mức hắn nheo mắt lại.
Trong lúc hắn cúi đầu ăn đùi gà, Lương Xuyên cũng nhìn chằm chằm vào hắn.
Đùi gà rừng không lớn, miệng Trần Tiểu Yêu còn nhỏ hơn, nhưng cũng không sợ nóng, cố gắng há thật to, cũng chỉ cắn được một miếng nhỏ.
Cứ như tám trăm năm chưa ăn thịt vậy.
Trần Tiểu Yêu quả thật đã lâu không ăn thịt rồi.
Trừ mỗi dịp Tết Nguyên Đán, nhà họ Trần hiếm khi thấy mùi thịt.
Ngay cả khi Tết đến, Trần a nãi cũng sống rất tằn tiện, đi chợ mua thịt cũng chỉ chọn những miếng thừa, góc cạnh mà người khác không muốn, xào với củ cải mấy bữa, thế là đã là món mặn hiếm hoi rồi.
Trần Tiểu Yêu chưa bao giờ một mình ăn một chiếc đùi gà lớn như vậy.
Trong chốc lát, trong mắt và trong lòng hắn chỉ còn lại chiếc đùi gà thơm lừng, béo ngậy đó, cúi đầu, ăn rất trân trọng.
Mãi mới ăn xong, lưu luyến ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lương Xuyên.
Lương Xuyên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt từ khuôn mặt thiếu niên, rồi lại rơi xuống hai xương quai xanh gồ ghề lộ ra ngoài ý phục của hắn, trong tay cầm nửa con gà còn lại, không động đậy.
Trần Tiểu Yêu không khỏi rụt rè một chút, xoa xoa bụng, khẽ nói: "Ta, ta no rồi."
Thực ra thịt gà rừng ít, Trần Tiểu Yêu tuy không ăn nhiều, nhưng làm sao có thể no nhanh như vậy được.
Lương Xuyên cúi đầu không nói, lại xé một chiếc đùi gà khác đưa cho hắn, nói ngắn gọn: "Ăn đi."
Đợi Trần Tiểu Yêu nhận lấy chiếc đùi gà đó, Lương Xuyên mới ăn ngấu nghiến phần còn lại.
-
Đêm đã khuya.
Lương Xuyên nhặt vài cành cây ném vào đống lửa, rồi đi đến bên cây ngồi xuống, chuẩn bị ngủ với y phục trên người.
Đây không phải lần đầu tiên y ngủ qua đêm trên núi, nhưng là lần đầu tiên có người đi cùng.
Lương Xuyên khoanh tay nhắm mắt, một lúc sau, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Trần Tiểu Yêu cách y gần năm sáu thước, cũng khoanh tay, co ro thành một cục đang ngủ. Chỉ là lông mày khẽ nhíu lại, dường như không được yên giấc.
Lương Xuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thiếu niên một lúc.
Y có thể thấy, Trần Tiểu Yêu có chút sợ y.
Điều này cũng bình thường, không ai là không sợ y.
Lương Xuyên lại nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Nhưng không biết có phải vì có thêm một người, hay vì lý do nào khác, cơn buồn ngủ mãi không đến.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, thỉnh thoảng có tiếng lửa tí tách.
Không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, Lương Xuyên nghe thấy một tiếng động khác thường. Tiếng sột soạt, như một con vật nhỏ đang di chuyển, càng ngày càng gần y.
Gần như ngay lập tức, y muốn đứng dậy, tay đã đặt lên con dao găm trong lòng.
Không biết là bẩm sinh, hay do những năm tháng săn bắn trên núi, Lương Xuyên rất cảnh giác, trước đây khi ngủ trên núi, ban đêm chỉ cần nghe thấy một tiếng động nhỏ là có thể tỉnh dậy ngay lập tức.
Nếu không phải vậy, một mình ngủ qua đêm trên núi có bầy sói xuất hiện, đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng đợi đến khi mùi hương quen thuộc đó đến gần hơn, Lương Xuyên đã dừng lại động tác, các cơ bắp căng cứng trên người y thả lỏng hơn một chút. Mắt cũng nhịn không mở ra.
Là Trần Tiểu Yêu.
Lương Xuyên không biết Trần Tiểu Yêu muốn làm gì, cổ họng khẽ nuốt xuống, hơi thiếu kiên nhẫn chờ đợi.
Mùi cỏ xanh ẩm ướt đó càng ngày càng nồng nặc, thơm đến nỗi y nghi ngờ Trần Tiểu Yêu đã lăn lộn ở bãi cỏ ven sông nào đó.
Vai phải đột nhiên nặng trĩu.
Lương Xuyên đột ngột mở mắt, trong con ngươi đen kịt, không một chút buồn ngủ.
Trần Tiểu Yêu thì hoàn toàn không hay biết.
Lương Xuyên cúi mắt nhìn hắn, chỉ thấy thiếu niên nhắm mắt, há miệng ngáp nhẹ một cái, đầu cọ cọ hai cái vào hõm cổ Lương Xuyên, như thể cuối cùng cũng tìm đúng chỗ, rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ không chút phòng bị, lần này trông có vẻ là ngủ say thật rồi.
"..."
Rõ ràng vừa nãy ăn gà nướng, nhưng không biết vì sao, Lương Xuyên luôn cảm thấy hơi thở từ miệng hắn cũng có mùi thơm đó.
Thời tiết rất lạnh, nhưng Lương Xuyên vốn dĩ rất khỏe, không sợ lạnh, nên cũng không mặc nhiều.
Y nhìn chằm chằm vào những cành cây đen kịt, không chớp mắt.
Không biết đã qua bao lâu, y mới từ từ đưa tay, nhẹ nhàng đẩy đầu Trần Tiểu Yêu, đặt lên thân cây bên cạnh.
Còn bản thân y thì đứng dậy, nhẹ nhàng đi vòng ra phía sau rừng.
Khoảng một nén hương sau, Lương Xuyên từ phía rừng đi vòng trở lại.
Thời tiết như vậy, nhưng y lại như vừa ra mồ hôi, tóc mái hơi ẩm ướt.
Lửa vẫn chưa tắt, ngọn lửa đỏ vàng nhảy múa, phản chiếu đôi mắt đen láy sáng ngời của chàng trai, giống như mắt thú.
Lương Xuyên ngồi xuống vị trí cũ, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái hơn một chút.
Y đã trưởng thành từ năm ngoái, không còn là một cậu bé nữa, chuyện này không nói là thường xuyên hay không, tóm lại là không xa lạ.
Đang chuẩn bị lại có chút buồn ngủ.
Kết quả không lâu sau, Trần Tiểu Yêu lại dựa vào như cũ.
Lương Xuyên: "..."