Ngô Dư Bồi tức giận, đang định nói, thì Đường Cạnh đã lên tiếng trước.
Anh nhìn thẳng Nghiêm Ngũ: “Nếu là Trương Soái của Cẩm Phong muốn anh nói thì sao?”
Tạ Lực nghe vậy, kinh ngạc nhìn anh. Ý tứ trong đó, Đường Cạnh tất nhiên đều hiểu, vẫn khẽ gật đầu, ngầm cho thấy anh đã biết rõ.
Sau đó, cả nhóm lại đáp thuyền máy quay về bến Phổ Tây. Lúc ấy trời đã sập tối. Trong sổ tay, Ngô Dư Bồi đã ghi chép toàn bộ lời khai của Nghiêm Ngũ. Anh ta sốt ruột, vừa ngồi trong khoang thuyền vừa tranh thủ dưới ánh đèn dầu mờ tỏ để chép lại bản nháp, chỉnh sửa cẩn thận. Chu Tử Hề cũng ngồi bên cạnh, phụ anh ta ghi chép.
Tạ Lực vẫn còn lo lắng về câu nói của Đường Cạnh, luôn muốn tìm anh để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng Đường Cạnh suốt đường đi đều ở trên boong tàu nói chuyện với Bảo Lị, thái độ vô cùng thân mật, người khác căn bản không thể chen vào.
“Vì một người phụ nữ mà làm lỡ việc lớn,” Tạ Lực lầm bầm. Nhưng nghĩ lại, anh ta cười, thầm nhủ mình cũng chẳng hơn khá là bao.
Thuyền cập bến bên kia, trời đã tối đen.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT