Đường Cạnh lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử Hề là ở bến tàu Viễn Dương.
Khi đó, anh 26 tuổi, tốt nghiệp ngành Luật và Chính trị của Đại học Yale, vừa tròn một năm nhận bằng luật sư của Bộ Tư pháp Trung Hoa Dân Quốc. Còn cô mới 17 tuổi lẻ 2 tháng, ngồi thuyền từ Mỹ trở về để chịu tang cho người anh cả Chu Tử Huân.
Đường Cạnh nhớ rõ ngày hôm đó trời rất nóng, mới hơn 9 giờ sáng mà mặt trời đã chói chang, nung nóng cả mui chiếc xe ô tô đen hiệu Oss của anh.
Anh ngồi trong xe, bộ vest vải sợi đay đã không thể mặc nổi, đành nới lỏng cúc cổ áo sơ mi. Qua khung cửa sổ, anh nhìn chiếc tàu hơi nước chầm chậm cập bến, những thủy thủ người Nam Dương da ngăm đen luồn lách giữa các sợi dây thừng và cần cẩu, từng chút một hạ cầu thang xuống.
Trên boong tàu, khách lữ hành đứng đông chờ rời thuyền. Chu Tử Hề cũng ở trong đó, bên cạnh nàng có một đôi nam nữ.
Người phụ nữ ăn vận như bảo mẫu, còn người đàn ông thì Đường Cạnh nhận ra, đó là một trong những môn đồ của tổng đường An Lương ở New York, tên là Tạ Lực. Khi Đường Cạnh đi du học, họ đã từng gặp nhau vài lần.
Lúc đó anh còn chưa đến hai mươi tuổi, theo Tạ Lực ra ngoài uống rượu đánh nhau, làm đủ mọi chuyện ngông cuồng.
Nhờ manh mối nhỏ này, Đường Cạnh đã nhận ra Chu Tử Hề. Cô mặc một chiếc váy vải trắng xẻ tà, đội mũ rơm, mái tóc đen được bện lỏng thả một bên vai. Khuôn mặt ẩn trong bóng vành mũ, không nhìn rõ. Anh chỉ thấy cô có làn da trắng ngần, mái tóc đen tuyền, mang lại một cảm giác gần như trong suốt, như thể chỉ chớp mắt là sẽ biến mất. Điều đó khiến đôi mắt anh không thể rời khỏi người cô.
Vì thế, Đường Cạnh mở cửa xuống xe, đi về phía lối ra của khoang hành khách hạng nhất.
"Luật sư Đường!" Tạ Lực cũng thấy anh, giơ tay chào một tiếng, giọng vẫn nặng âm Quảng Đông, nhưng cách xưng hô đã thay đổi. Vài năm trước, Tạ Lực còn khinh khỉnh gọi anh là "Đứa con của biển cả". Chắc đây chính là cái mà một văn nhân nào đó đã nói, sức mạnh của tri thức.
Nghĩ đến đó, Đường Cạnh bật cười tự giễu, rồi thấy ánh mắt của Chu Tử Hề phía sau Tạ Lực cũng đang nhìn về phía anh. Bước dọc theo cầu thang, cô nàng từ trên cao nhìn xuống, như một vị tiên nữ đang nhìn hạt bụi dưới chân. Cho đến khi hai người mặt đối mặt, Đường Cạnh mới sực nhớ ra, cô chẳng qua cũng chỉ là một cô bé, đáng lẽ ra người nên cúi đầu nhìn là anh chứ.
"Anh là người giám hộ của tôi?" cô hỏi, trong mắt ánh lên một tia cười.
Đường Cạnh gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu một cách vô cớ. Đây không phải là cảnh tượng anh tưởng tượng. Chiếc tàu hơi nước đợi ở ngoài Ngô Tùng Khẩu, chậm trễ một ngày mới vào cảng. Anh đã đợi vị tiểu thư này hai ngày rồi.
Trong hai ngày đó, anh luôn nghĩ mình sẽ gặp một nữ sinh ngây ngô, trán lấm tấm mụn, đứng trước mặt anh sẽ toe toét hai bàn chân, sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn anh…Tóm lại tuyệt đối không phải dáng vẻ thế này.
"Chu tiểu thư..." Một người xuyên qua đám đông gọi Chu Tử Hề.
Chu Tử Hề không quay đầu lại nhưng biết đó là Hà Thế Hàng - người quen trên thuyền. Trôi nổi trên biển hai tháng, cô đã có một cuộc tình trao thư với người nhận chính là anh chàng Hà Thế Hàng này.
"Tôi có thể nói vài câu với bạn, được không?" Cô hỏi Đường Cạnh, lời nói cung kính, trong giọng nói lại mang theo chút hài hước, như thể hỏi câu này chỉ để giữ thể diện cho anh. Nhưng nếu anh muốn tỏ uy, muốn gây khó dễ, cô cũng không bận tâm.
"Cứ tự nhiên." Đường Cạnh gật đầu, muốn xem cô làm gì.
Hà Thế Hàng tưởng Đường Cạnh là gia nhân họ Chu, lịch sự cười, đi tới kéo Chu Tử Hề sang một bên, vội vã nói với cô: "Em nhất định phải nhớ kỹ, là trường nữ sinh Hoằng Đạo."
Lời này Chu Tử Hề đã nghe rất nhiều lần. Hai người liên lạc trên thuyền, ban đầu cô đã thành thật nói với anh ta là mình đã có hôn ước, chỉ là chưa từng gặp mặt vị hôn phu. Hà Thế Hàng nghe vậy, bèn khuyến khích cô yêu đương tự do, cố gắng tiếp tục học hành, ví dụ như vào trường nữ sinh Hoằng Đạo này. Nghe vậy cô cũng cảm ơn anh ta, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, không phải vì ngôi trường đó tốt, mà chỉ vì em gái anh ta học ở đó, có thể giúp anh ta truyền thư.
Khi đó cô không tỏ ý kiến, giờ cũng vậy, chỉ hơi cúi đầu, như đã đồng ý, lại như chỉ là vì e thẹn, không đợi đối phương phân biệt rốt cuộc là loại nào, cô đã quay người đi trở về phía Đường Cạnh.
Hà Thế Hàng là người có chút thanh cao, chưa bao giờ nói về gia thế của mình, nhưng nhìn cuộc sống hàng ngày của anh ta, có chỗ tốt nhất trên thuyền, sớm tối hối lộ người hầu để họ truyền tin, có thể nghĩ đến gia cảnh cũng không quá tệ.
Còn việc anh ta có giúp được gì cho cô không? Vẫn còn chưa biết. Người ta thường nói con cháu thế gia vô dụng nhất, nhưng những kẻ si tình vì yêu mà trở nên điên cuồng có lẽ sẽ khác đi một chút.
Chu Tử Hề vừa đi vừa nghĩ, ánh mắt lại dừng trên người Đường Cạnh. So với Hà Thế Hàng, người đàn ông trước mắt này cô lại không thể nhìn thấu được. Trước khi gặp anh, cô vẫn luôn nghĩ người giám hộ của mình sẽ là một lão già xảo quyệt, hói đầu, đeo gọng kính tròn. Nhưng người đang đứng trước mặt lại cao lớn, hai tay rắn rỏi như quyền sư mà uy nghi như tượng đồng, trầm lặng chẳng giống dân luật sư chút nào.
Anh ta sẽ đối đãi với cô ra sao? Trong lòng có chút thương hại nào không? Cô không đoán nổi.
Tuy nhiên, điều này cũng nằm trong dự liệu. Một tên tay sai của bang phái nếu có thể bị một cô bé như cô nhìn thấu, chắc chắn đã chết từ lâu rồi, làm gì còn có mạng để đứng trước mặt cô đây chứ?
Cùng lúc đó, Đường Cạnh cũng đang nhìn Chu Tử Hề, bỗng dưng nhớ lại thời mình còn du học, luôn lấy việc kết giao bạn gái ngoại quốc làm vinh dự, cảm thấy họ dù dung mạo hay phong tình đều vượt trội hơn con gái Hoa kiều một bậc. Cho đến giờ phút này, anh nhìn thấy Chu Tử Hề, những phụ nữ Mỹ ăn diện thời thượng bên cạnh cô bỗng chốc trở thành những con thú nhồi bông bằng xenluloit thô kệch, mặt son phấn nhờn nhạt, mồ hôi dưới cánh tay thấm ướt. Còn cô lại như một món đồ sứ được nung tinh xảo, dưới cái nắng chói chang vẫn mát lạnh như cũ.
Tạ Lực lo việc khuân vác, dọn xuống vài kiện hành lý. Đường Cạnh cũng từng đi tàu biển vượt đại dương, đã thấy được sự phô trương của các cô tiểu thư, phu nhân ở các khoang hạng sang. So với họ, gia sản của Chu Tử Hề thực sự không đáng kinh ngạc, tổng cộng chỉ có mấy chiếc vali da và hộp đựng mũ. Có lẽ vì tuổi còn nhỏ, cũng có thể vì người anh đã bạc đãi cô ấy...
Sau khi sắp xếp hành lý, bốn người rời bến tàu, vẫn là Đường Cạnh lái xe về phía Chu công quán. Đó là một căn biệt thự ba tầng trên đường Columbia ở khu phía tây Tô Giới. Tòa nhà trang nghiêm, vườn rộng, từ ngoài đường chỉ thấy cỏ cây và nhà người hầu, chẳng nhìn rõ chính trạch.
Chiếc xe hơi Oss đi dọc theo đường sỏi trắng xám, vòng qua đài phun nước, dừng lại ở cổng lớn. Đoàn người xuống xe, hành lý lặt vặt được đám người hầu thu dọn, Đường Cạnh dẫn Chu Tử Hề vào viếng Chu Tử Huân.
Linh đường được đặt ở phòng khách bên, dựa vào tường là một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, trên đó có bài vị và nến, không hề ăn nhập với lối trang trí kiểu Âu xung quanh. Thoạt nhìn, cảnh tượng này như thể một sự chênh lệch về thời gian và không gian.
Thực ra, sắp xếp như vậy đã là một sự thỏa hiệp. Nếu theo lễ cổ ở quê, quan tài gỗ nam phải quàn ba năm mới hạ huyệt. Nhưng đây là Thượng Hải, lại là Tô Giới, mùa hè năm nay nắng nóng gay gắt, thi thể căn bản không thể giữ được. Trước khi người thân ruột thịt duy nhất của Chu Tử Huân quay về, anh ta đã được đưa về quê an táng từ sớm. Lúc này, chỉ còn lại một bức di ảnh treo trên tường phía sau bài vị.
Đường Cạnh đã làm cố vấn pháp luật cho Chu gia gần một năm. Trong ký ức, Chu Tử Huân luôn có vẻ tiều tụy, ngay cả người không rõ chi tiết cũng biết đó là người nghiện thuốc phiện. Bức di ảnh trên bàn ngược lại khiến người ta cảm thấy xa lạ. Bức ảnh này được người trong tộc họ Chu chọn, có lẽ chụp cách đây năm, sáu năm. Khi đó, Chu Tử Huân trông vẫn đường hoàng, gương mặt rất trẻ trung, có vài nét giống Chu Tử Hề, nhưng ấn tượng mà anh ta mang lại thì lại khác xa.
Đường Cạnh là người biết rõ sự thật, Chu Tử Huân có thể nói là tự tìm đến cái chết. Nhưng cô gái nhỏ trước mặt lại không giống một kẻ ngu ngốc như vậy. Chỉ dựa vào vẻ mặt dửng dưng của cô, anh đã biết nếu cô và anh trai hoán đổi vị trí, cô nhất định sẽ sống tốt.
Anh không hiểu ý nghĩ đó đến từ đâu, chỉ là nhìn bóng lưng Chu Tử Hề mà nghĩ như vậy, có lẽ vì cô nàng không hề khóc, thậm chí lười cả việc giả vờ nức nở. Cô chỉ đứng trước bài vị một lúc lâu, hai tay đan vào nhau và cụp mắt xuống.
"Xin nén bi thương." Anh nói một câu theo lẽ thường.
Quả nhiên, Chu Tử Hề nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, trên mặt lại có một nụ cười nhàn nhạt, nhìn anh hỏi ngược lại: "Nén cái gì? Khi cha mất, tôi mới mười tuổi, đã bị anh ta đưa đến trường nội trú. Bảy tám năm nay cũng chưa gặp lại lần nào, anh ta đôi với tôi chẳng qua cũng chỉ là một người xa lạ thôi." Nói rồi cô quay người đi ra ngoài, bước nhanh dọc theo cầu thang xoắn ốc như chim bay, một mạch dặn dò người hầu chuẩn bị nước, mở rương, hầu hạ rửa mặt.
Đường Cạnh nhìn theo, không khỏi thầm nghĩ, tuổi không lớn mà khẩu khí không nhỏ a...
Thấy Chu Tử Hề đã đi, Tạ Lực liền thả lỏng hơn hẳn. Anh ta đã bị gò bó trên thuyền hơn một tháng, giờ lên bờ, "hàng" đã đến nơi, sớm đã ngứa ngáy chân tay, muốn Đường Cạnh với tư cách ông chủ phải chiêu đãi cho đàng hoàng.
"Làm việc chính trước đã." Đường Cạnh chỉ nói một câu rồi như ở nhà mình mà đi vào thư phòng, gọi điện thoại về Cẩm Phong.
Người nghe máy là thư ký Kiều Sĩ Kinh. Mới chỉ vài tháng trước, Trương Lâm Hải, người đứng đầu Cẩm Phong, vừa được chính phủ Quốc dân phong chức thiếu tướng tham nghị danh dự.
Gia sản vẫn là gia sản đó, công việc kinh doanh vẫn là những công việc đó, ông ta vẫn là người thuộc "Thông" trong Thanh bang, nhưng vẻ bề ngoài và sự phô trương đã khác xưa. Ngay cả vị thư ký này cũng được thuê từ giới quan chức, làm việc có nề nếp, hơn hẳn những vị sư gia trước đây chỉ biết chữ hơn đám tay đấm.
"Luật sư Đường." Kiều Sĩ Kinh chào, biết Đường Cạnh rất được trọng dụng nên luôn tỏ ra khách khí.
"Cô Chu đã đến nơi, hiện đang ở Chu công quán," Đường Cạnh thông báo. "Xin hỏi ý của Trương soái, có muốn gặp cô ấy một lần không?"
Kiều Sĩ Kinh gác ống nghe đi hỏi ý kiến, một lát sau, đầu dây bên kia lại có tiếng người. Lần này, là chính Trương Lâm Hải, nói nhỏ với Đường Cạnh: "Không cần đưa đến đây, cậu làm việc tôi yên tâm. Người của Tư Đồ tiên sinh bên An Lương đường phải chiêu đãi cho tốt."
Đường Cạnh đồng ý, anh cũng đoán được ẩn ý trong lời nói đó, chỉ cần Chu Tử Hề còn ở đó, còn thở, còn nguyên vẹn, thì đã đủ rồi.
Cúp điện thoại, anh điều hai môn đồ của bang ở lại phủ, rồi mới cùng Tạ Lực đi tắm rửa, uống trà, buổi chiều lại đến văn phòng của mình.
Văn phòng được mở trong một tòa nhà lớn trên đường Nam Kinh, do anh ta hợp tác với một người Mỹ họ Baldwin. Cả hai góp vốn ngang nhau, mỗi người một nửa. Thế nhưng, bảng hiệu trước cửa lại chưa bao giờ ghi tên Đường Cạnh.
Không phải Baldwin chèn ép anh, việc không ghi tên này thực ra là ý của chính Đường Cạnh, anh luôn muốn làm việc cho bang phái một cách lặng lẽ.
Hai đối tác quen nhau lần đầu ở sòng bạc Phúc Hề do Cẩm Phong quản lý. Vị luật sư người Mỹ mới đến Thượng Hải này mê bài poker, chỉ trong một đêm đã thua năm nghìn lạng trên bàn bạc, suýt nữa thì phải trần truồng ngồi chuyến tàu biển gần nhất về nước, mà còn chỉ có thể là hạng vé giường chung thấp nhất ở khoang dưới.
May mắn thay, gặp được Đường Cạnh ra mặt giúp anh ta miễn nợ cờ bạc, hoàn toàn không nhắc đến giấy nợ, chỉ nói đều là đồng nghiệp, kiếm tiền không dễ. Baldwin tự nhiên cảm động rơi nước mắt, hai người nói chuyện lại rất hợp ý nhau, nên nhanh chóng quyết định hùn vốn.
Đường Cạnh quen biết nhiều người địa phương, mọi việc lặt vặt nhanh chóng được chuẩn bị sẵn sàng.
Anh thuê một văn phòng, rồi thuê thư ký, đại diện và người viết văn bản, đăng quảng cáo trên các tờ báo cả tiếng Hoa lẫn tiếng Tây, nói rằng nơi này nhận ủy thác của cả người Hoa và người Tây, làm các vụ kiện dân sự, tố tụng hành chính, cùng mọi vụ việc pháp lý không liên quan đến kiện tụng.
Tóm lại, chỉ có điều không thể nghĩ ra, chứ không có việc gì là không làm được.
Sau này, Baldwin bình tĩnh nghĩ lại, cũng từng nghi ngờ chuyện đêm hôm đó, rốt cuộc là vận may quá xui, hay là do nhà cái giở trò?
Sự xuất hiện của Đường Cạnh dường như cũng quá kịp thời. Nhưng dù sao, văn phòng này vẫn được mở. Đường Cạnh nhìn trúng thân phận người Mỹ của Baldwin, còn vị luật sư kia lại nhìn trúng tiền bạc và thế lực sau lưng Đường Cạnh.
Hai bên hợp tác, "song kiếm hợp bích", làm luật sư ở Bến Thượng Hải này thực sự dễ chịu.
Vừa vào, thư ký đã đưa văn bản chờ ký tên. Lần này, Tạ Lực thực sự rất thành thật, im lặng đứng chờ. Khi anh xong việc, anh ta mới cảm thán.
"Có nhớ lần đó say rượu không? Cậu đã nói tương lai muốn mở một văn phòng ở Thượng Hải, có bàn làm việc bằng gỗ anh đào, ghế bành da bò, mặc vest đi giày da, đi xe hơi thay cho đi bộ. Hồi đó tôi còn cười cậu, không ngờ giờ cậu lại làm được thật."
Đường Cạnh khẽ cười. Anh đã quên mất lần say rượu đó là khi nào, nhưng lý tưởng đó thì không bao giờ quên.
Lời nói nguyên văn không chỉ có những điều Tạ Lực nhớ, mà còn có cả cây bút máy bằng bạch kim và chiếc đồng hồ quả quýt Pháp Lang.
Những chi tiết nhỏ nhặt này, mẹ anh vẫn luôn nhắc đi nhắc lại, từ lúc anh bắt đầu nhận thức cho đến năm anh bảy tuổi. Có lẽ còn sớm hơn, ngay cả khi anh còn chưa biết gì, bà đã bắt đầu nói rồi.
"Cậu biết không?" Tạ Lực tiếp tục, “Bây giờ, tất cả môn đồ trong đường môn, hễ có con trai ai mà học hành được một chút, đều sẽ lấy cậu ra làm gương đó.”