Anh phát hiện những ý nghĩ này đến thật vô cớ, nhưng lại không thể gạt bỏ. Nhưng may thay, luôn có những chi tiết khác chờ anh khai quật, bằng trực giác của một người cai ngục như anh.
Rời khỏi trường Thánh An Mục, lẽ ra Đường Cạnh phải về khách sạn Hoa Mậu, nhưng chiếc xe cứ lượn lờ trên phố, rồi lại đi về phía phủ Chu gia. Qua cổng phủ, anh không dừng lại, rẽ vào rồi đi qua một ngã tư, liền thấy tấm biển “Mạch Đức Lâm – Tiệm bánh Âu” bên phải phía trước. Đèn neon đã tắt, có một người đàn ông da trắng đang đóng cửa. Trông có vẻ là chủ tiệm.
Đường Cạnh đậu xe bên đường, bước ra bắt chuyện với người đàn ông kia, nói là muốn đặt bánh kem, và yêu cầu còn rất nhiều.
Người đàn ông chỉ nói được vài câu tiếng Trung đơn giản, không hiểu hết những yêu cầu này, liền bảo anh đợi một lát, rồi gọi vào trong: “Cúc Phân!”
Không lâu sau, một phụ nữ trẻ bước ra, tầm ngoài hai mươi, da trắng, hơi đầy đặn, trông vừa thân thiện vừa lanh lợi. Cô ấy hỏi kỹ yêu cầu của Đường Cạnh rồi ghi chép lại.
Đường Cạnh thuận miệng hỏi:
Nghe giọng, chắc cô là người Phổ Đông?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT