Ban đêm vừa có một trận mưa. Chiếc xe chạy trên đường, ánh đèn chiếu rọi. Người mời rượu và đối ẩm tại bữa tiệc quá nhiều, Trương Lâm Hải đã hơi ngà say, tựa lưng vào ghế ngân nga một điệu hát kịch vừa rồi ở nhà hát. Đường Cạnh thấy ông ta tâm trạng không tồi, liền nhắc đến chuyện vụ tàu Hưng Phát.
Trương Lâm Hải cũng không bị câu hỏi này làm mất hứng. Giọng ngân nga dừng lại, tay vẫn gõ nhịp. Ông ta có chút tự đắc mà dạy dỗ Đường Cạnh: “Lần trước nhúng tay vào vụ án Thiên Luân, tôi đúng là đã có chút danh tiếng. Nhưng sau vụ đó, cậu cũng nên hiểu ý trên rồi. Mấy ngày nay khắp nơi đều là tin tức về vụ tàu Hưng Phát, vừa rồi trên bàn tiệc, cậu có nghe ai nhắc đến không?”
Đường Cạnh thầm nghĩ, mình vốn dĩ không tính làm gì, chỉ thăm dò ý của Trương Lâm Hải thôi. Nhưng ngoài miệng anh vẫn giữ giọng điệu bình thản, không để lộ suy nghĩ thật mà hỏi:
“Vừa rồi lúc ăn cơm, tôi đã suy nghĩ, lần này e không đơn giản như vụ tàu Thiên Luân kia. Chắc hẳn có là liên can đến công ty nhà họ Hà.”
“Cậu nói nhà họ Hà làm sao?” Trương Lâm Hải liếc mắt nhìn Đường Cạnh.
“Những người gặp nạn ở Giang Nam không tìm được người Nhật Bản, chỉ có thể chĩa vào công ty Hiểu Long. Mà nhà họ Hà cũng đã mất một con thuyền, phải đợi người Nhật Bản bồi thường. Người Nhật Bản đương nhiên cũng sẽ tính toán. Nếu theo tiền lệ vụ án Thiên Luân, mỗi nạn nhân bồi thường 3000 nguyên, 360 người sẽ là hơn một triệu tiền bồi thường. Trong khi giá trị của con tàu Hưng Phát cộng với hàng hóa thiệt hại không quá 300 nghìn. Công ty Hiểu Long nếu có thể lấy lại một nửa số tổn thất thì cũng đã thỏa mãn. Cho nên, hai bên này rất có thể sẽ bỏ qua những người thân nạn nhân, tự đạt thành một thỏa thuận khác.” Đường Cạnh trả lời, nói nửa chừng, bỏ lại nửa còn lại.
“Thằng nhóc cậu cũng thông minh đấy, tính toán rõ ràng quá,”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT