Lạc Hành lại một lần nữa tỉnh lại.
Cảnh tượng trước mắt còn ngốn của hắn nhiều thời gian hơn nữa để thích ứng.
Đây là bên trong một căn phòng nhỏ cũ nát, tràn ngập mùi hôi thối, bên ngoài phòng liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh.
Nghe kĩ một chút, còn nghe được cả tiếng cắn nuốt ở rất gần mình, phản phất giống như đem một người sống sờ sờ xé thành từng mảnh.
Lạc Hành tới gần cửa phòng, lặng lẽ hé mở một khoảng nhỏ.
Đập vào mắt là một sinh vật xấu xí.
Nó có làn da màu xanh đen, tứ chi thon dài, trên lưng có mấy cái gai nhô lên, tai dài rũ đến vai.
Mà tệ là, nó đang ăn nội tạng của con người, nhìn qua giống như là của nam.
Lạc Hành nháy mắt nôn khan.
Càng tệ hơn nữa là, quái vật kia thính lực cực tốt, theo âm thanh Lạc Hành phát ra mà quay đầu lại. Nó có ba con mắt, cái miệng đang nhe ra không khép lại, đầy răng nhọn hoắt, đầm đìa máu tươi.
Lạc Hành lại nôn.
Nhưng hắn biết, hiện tại điều quan trọng nhất là giữ mạng.
Hắn trở tay khóa cửa, quay đầu lại tìm vũ khí, rất nhanh tìm thấy cây dao gọt trái cây trên chiếc bàn trong phòng.
Còn chưa đi được hai bước, chỉ nghe ‘oanh’ một tiếng, cánh cửa bị một quả cầu lửa phá nát, trên tay con quái vật xanh nọ còn đang bốc khói.
Chà, lực chiến cao như này, cho hắn thêm mười con dao nữa cũng chả đánh lại.
Lạc Hành cảm thấy, mình chết chắc rồi.
Hắn nhắm mắt bỏ cuộc, hy vọng con quái vật lúc ăn hắn có thể ăn sao cho sạch sẽ một tí.
Nó một lần nữa ngưng tụ sức mạnh thành quả cầu lửa, định đánh về phía Lạc Hành.
Nhưng không chờ nó đánh tới, liền bị một quả cầu lửa còn to hơn gấp bội đánh trúng, trong nháy mắt thì bị thiêu thành tro.
Lạc Hành cảm thấy trước mắt mình sáng lên, nhưng đợi mãi mà vẫn không cảm nhận được gì.
Hắn đợi trong chốc lát, bèn nghi hoặc mà mở mắt ra, thì thấy chỗ mà con quái vật lúc nãy đang đứng đã bị một nam nhân khác thế chỗ vào.
Người nọ có mái tóc dài, thân khoác chiến bào, góc nghiêng rất là tuấn lãng, đỉnh đầu còn có hai cái sừng.
Y xoay người, trong đôi mắt đỏ phảng phất chỉ có một mình Lạc Hành.
“Nhân loại ngu ngốc, hồi nãy nguy hiểm như vậy sao lại không biết chạy đi hả?”
Lạc Hành chưa kịp trả lời.
Thì nguy hiểm khác đã tới rồi.
Người nọ phản ứng cực nhanh, nghiêng người tránh thoát công kích của quái vật, sau đó xông tới chỗ Lạc Hành đang đứng.
Y đem Lạc Hành bế ngang lên, sau lưng biến ra đôi cánh cực lớn, trong nháy mắt phóng thẳng lên trời cao.
Lạc Hành mềm chân, tay theo bản năng mà vòng qua ôm cổ của đối phương, mắt nhắm nghiền.
Hắn sợ độ cao.
Hắn cảm giác chính mình bị ném lên trời, cảm giác không trọng lực làm người ta khó chịu, cuối cùng rơi xuống một nơi vững chắc.
Dùng tay sờ sờ, đó có vẻ là da một người, có điều hơi cứng, giống vảy hơn.
Sau đó hắn nghe thấy nam nhân lên tiếng: “Bám chặt.”
Lạc Hành thiếu điều nằm sấp đến nơi, vội đưa tay về phía trước, gắt gao mà ôm cổ nam “nhân”.
Đến lúc cả hai đáp xuống, con rồng cứu hắn cũng đã biến về dạng người. Cảm nhận được bản thân đang ngồi trên đất, Lạc Hành mới mở mắt ra.
Chân vẫn còn mềm, hắn ngồi đó mà liều mạng thở dốc.
Nam nhân ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, cười như không cười mà nhìn hắn.
“Ta đã cứu cậu, cậu định báo ơn ta như thế nào?” Cặp mắt đỏ kia hơi hơi nheo lại “Để ta suy nghĩ một chút…… Không bằng, cậu lấy thân báo đáp đi.”
Con rồng đã cứu Lạc Hành tên là Long Trạch.
Cứ tưởng là một con rồng trưởng thành ổn trọng, nào ngờ là một gia hỏa vô nhân tính.
Mà, rồng thì làm gì có nhân tính nhỉ? Thất trách rồi.
Lấy thân báo đáp đương nhiên là không có khả năng, nhưng Long Trạch đi đâu đều mang theo Lạc Hành, hắn không thể phản kháng.
Mỗi lần như vậy, đều là Long Trạch một trảo chụp lấy Lạc Hành rồi phóng thẳng lên cao.
Như thế mấy lần, trị luôn bệnh sợ độ cao lâu năm của Lạc Hành.
Lại một lần dọn dẹp xong ma vật, Lạc Hành lại bị Long Trạch cắp đi mất, trước mắt là rừng rậm xanh thẳm và bầu trời trong xanh.
Lạc Hành hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
Đi qua nhiều nơi như vậy, cứu nhiều người như vậy.
Vì cái gì nhất định phải mang hắn theo?
Long Trạch nhìn Lạc Hành một cái, thản nhiên đáp: “Bởi vì cậu đẹp.”
Lạc Hành giật nhẹ khóe miệng.
Hắn có soi qua ở bờ hồ rồi. Thân xác này nhan sắc thật sự không có gì đặc biệt, kém xa so với thân thể thật sự của Lạc Hành.
Thật không thú vị mà.
Lạc Hành nhẩm đoán thời gian, cảm thấy nên trở về bèn đứng dậy.
Đi chưa được mấy bước, thanh âm của Long Trạch lại lần nữa truyền đến.
“Mắt rồng có thể nhìn thấy linh hồn.”
Long Trạch dừng một chút, nghiêm túc mà nhìn Lạc Hành: “Cậu có linh hồn rất đẹp.”