【 Một 】

Lạc Hành mở mắt ra, tốn mất nửa phút hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mười phút trước.

Lúc Lạc Hành đang tắm, hắn vô tình đụng phải nắp ống thoát nước, nước đi chảy mạnh đến nỗi tạo thành xoáy nước, hút Lạc Hành vào trong. Sau đó hắn liền đến nơi này.

Phía dưới là cỏ xanh xanh, phía trên là bầu trời xanh xanh có mây trắng trắng, cùng với đại thụ xanh xanh cao to che khuất trời.

Còn có……

Tầm mắt Lạc Hành dời đi, đập vào mắt là một cái đuôi rất to, trên đuôi là vảy thuần đen. Nhìn lên nữa, là cái móng vuốt còn to hơn đầu hắn, thân thể cuộn tròn bị cánh che khuất, đầu vùi vào vuốt chỉ để lộ hai cái sừng.

…… Một con hắc long siêu bự!

 

【 Hai 】

Hắc long tựa hồ bị thương rất nặng.

Hô hấp mỏng manh, trên cánh chồng chất vết thương, trên chân không biết bị vật gì cắt qua, máu đỏ sền sệt chảy ra đọng thành vũng trên mặt đất.

Máu của hắc long dường như có thể ăn mòn chung quanh, những chỗ dính máu không có cây cỏ mà chỉ có một vũng bùn đang chuyển động.

Đúng vậy, thậm chí còn đang giãy đây này.

Lạc Hành ngồi dậy, khiếp sợ mà nhìn đống bùn kia, rồi bò qua chọc chọc hai cái.

Bùn dính lên ngón tay hắn, có chút nóng nhưng không làm hắn bị thương. Bùn này cũng thật kì lạ, chọc lên vậy mà đàn hồi vô cùng.

Lạc Hành nỗ lực suy nghĩ, đột nhiên linh quang hiện ra, dùng tay lau đi vết máu rồng đang dính trên đống bùn.

Lẫn trong bùn là một sinh vật có cái đầu màu xám, không biết là loại trùng gì, nhưng Lạc Hành có thể khẳng định, đây chắc chắn không phải sinh vật địa cầu.

Cái đầu từ trong bùn chui ra, vừa xử lí mùi thối trên cơ thể vừa bắt đầu mắng: “Ai mà ném ma dược loạn xạ thế, không có đạo đức à? Ai da, đau chết ta rồi!”

Nó nhìn thấy hắc long đang nằm trên mặt đất: “Chòi ụ! Long đại nhân, ngài làm sao vậy?”

 

【Ba】

Trùng thối ngửa đầu nhìn Lạc Hành: “Là cậu làm?!”

Lạc Hành: “……” Bộ dạng này của hắn giống dũng sĩ diệt rồng lắm hả?

Trùng thối giống như một con ve chó mà nhảy tới nhảy lui quanh người hắn, cuối cùng dừng trên vai Lạc Hành, nhíu mày: “Sao mùi trên người cậu kỳ quái thế? Ta chưa từng ngửi qua. Cậu từ đâu đến vậy?”

Lạc Hành: “…… Tôi là con người.”

“Con người?!” Trùng thối kêu to “Nhân loại đã diệt vong từ 500 năm trước rồi mà!”

“Ờ thì……” Lạc Hành ngẫm lại nói: “Tôi là con người từ thế giới khác, không biết tại sao lại xuyên tới đây nữa.”

Trùng thối: “Con người tới từ thế giới khác?!”

Nó vóc dáng tuy nhỏ, nhưng tiếng nói lại cực kì vang dội, làm cho Lạc Hành bị hét tới lùng bùng lỗ tai, hắn đưa ngón tay lên gãi gãi.

Trùng thối thấy trên tay hắn dính máu rồng.

“Cậu không bị gì cả à?” Nó hỏi.

Lạc Hành: “Hả? Cái gì?”

“Máu rồng có sức mạnh khủng khiếp, chỉ cần một chén nhỏ là có thể giết chết tất cả sinh vật sống ở một vùng biển, mà cậu lại bị dính cả tay, một chút cảm giác cậu cũng không có luôn à?”

“À.” Lạc Hành nhìn cái tay kia, ngón tay cái cùng ngón trỏ xoa xoa vài cái “Có hơi dính.”

“……” Trùng thối nhảy dựng lên “Con người, hiện tại chỉ có cậu mới có thể cứu Long đại nhân thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play